Chiếc đèn đường vẫn toả ra ánh sáng nhờ nhờ, anh liếcnhanh sang Lương Duyệt đang ngồi bên mép giường, nghiên cứu tập hồ sơ. Cô vẫnvừa cắn móng tay của bàn tay phải, vừa chau mày đọc những trang viết trong tay,dưới đất chỗ nào cũng vương vãi những trang tài liệu về một công ty nào đó.
Trịnh Hy Tắc cũng thò người ra khỏi chăn, với tay lấy hộp thuốc trên đầugiường, rút ra một điếu và châm lửa hút, rồi ném chiếc bật lửa “xoạch” một cáivề chỗ cũ, cuối cùng cất tiếng hỏi bằng một giọng trầm lười biếng: “Hôm nay emđã nhìn thấy anh ta à?”
Lương Duyệt đẩy chiếc kính trên sống mũi, mắt vẫn không rời tập tài liệu trêntay, đáp lại bằng một tiềng ậm ừ, vẻ như không mấy chú tâm, sở dĩ câu trả lờikhông rõ ràng vì miệng cô vẫn còn đang cắn móng tay.
Sau câu trả lời của cô, một hồi lâu sau anh mới lại nói: “Toàn bộ séc để trảtiền của căn nhà anh đều đã để trong ví của em rồi đấy, ngày mai nhớ nhanhchóng chuyển đến cho họ.”
Cô dừng lại trong giây lát, gật đầu thật mạnh, để chứng tỏ rằng mình đã nghethấy, sau đó bỏ tay ra, nói với vẻ mặt rất bình thản: “À, vâng. Ngày mai em sẽđể lại một nửa cho anh.”
“Ngày mai đã có phiên xử rồi à?” Thấy cô có vẻ chưa muốn đi ngủ, anh liền tìmmột chủ đề khác.
“Không, vụ án Húc Mậu Lý sang cuối tuần sau mới xử.” cô lại tiếp tục cắn móngtay.
“Văn phòng của bọn em không định tìm người của Toà án và Viện kiểm soát để uốngrượu sao?” anh cười nói, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/87725/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.