Lương Duyệt và Trụ Tử cầm một mảnh giấy trắng lêntrước con mắt như đang muốn ăn sống nuốt tươi của mười mấy gã đàn ông. Khuônmặt Trụ Tử đầy vẻ ủ rũ, chẳng thèm chùi vết máu trên mặt, anh ta cúi đầu cùngLương Duyệt bước ra sân, rời khỏi khu nhà của bọn Lăng Tử. Từ đó tới tận bếntàu về Bắc Kinh, anh ta vẫn chẳng nói với Lương Duyệt câu nào.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng, ngoài những tờ nhân dân tệ xanh xanh đỏ đỏ, còn lại cóđưa gì đưa nữa thì cũng chỉ là con số không. Nhưng Lương Duyệt thì lạc quan hơnmột chút, ít nhất thì họ cũng đã có chữ ký và dấu vân tay của chính Lăng Tử.Gặp tình huống tồi tệ nhất, cũng có thể coi như đó là vật chứng để kiện bọnchúng ra tòa, huống chi vụ việc chưa chắc đã đến mức đó.
Vì thế, sau khi về tới Bắc Kinh, đầu tiên Lương Duyệt động viên đám Trụ Tử tạmthời tìm một công việc gì đó để làm, chờ cô khởi kiện và chờ ngày mở phiên toà,đến lúc đó cô sẽ thông báo để mọi người tập trung lại. Nhưng khi cô nói xongthì trong ánh mắt của mấy người đó, thay vì vẻ sung bái hôm trước lại là sự coithường. Họ nghĩ, chắc cô chỉ tìm cách giải quyết qua loa cho xong chuyện chứchờ ngày mở phiên tòa thì biết đến bao giờ? Nhưng những lời của cô cũng lại rấtthực tế, không ăn cơm mà cứ ngủ mãi dưới gầm cầu cũng không phải là cách hay,hơn nữa cũng đã sắp đến Tế rồi, dù thế nào cũng phải kiếm được chút tiền để cònmua vé về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346858/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.