Sau khi tỉnh dậy, Lương Duyệt bỗng cảm thấy căm giậnchính mình. Lúc này Trịnh Hy Tắc không còn ở trên giường nữa, cô cầm mấy chiếcgối ném mạnh vào chỗ anh nằm ngủ đêm qua.
Như thế này là sao? Một người phụ nữ mà ngay đến bản thân mình cũng không chếngự nổi, thì còn làm được gì nữa?
Ném xong mấy chiếc gối, cô ngồi yên lặng một lúc rồi mới đi chân trần đến bêncửa sổ, kéo soạt tấm rèm sang bên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào chói chang, côbèn đưa tay lên che mắt.
Chung Lỗi là người rất lương thiện, đối mặt với bất kỳ việc gì, anh thường chọncách làm đúng với lương tâm của mình. Nhưng cô và Trịnh Hy Tắc thì không nhưvậy.
Lương Duyệt không thể nào che giấu được nỗi buồn thương trong tận đáy lòng, côbỏ tay xuống, tuy rất nhức mắt những cô không muốn tránh ánh nắng gay gắt nữa.
Cô dựa vào cánh cửa kính, ánh nắng đã làm cho cảm giác buốt lạnh trở thành ấmáp.
Cô nghĩ mãi cũng vẫn cảm thấy buồn, có lẽ chẳng nên tiếp tục dằn vặt mình nhưvậy.
Thế nên, cô đi nhặt bộ quần áo thay ra tối hôm qua, cởi chiếc áo sơ mi củaTrịnh Hy Tắc mà cô đang mặc trên người ra dưới nắng sớm. Thay xong, cô cài khuylại, vuốt chiếc áo cho phẳng phiu và gấp nó lại.
Lúc xuống gác, cô không nhìn thấy Trịnh Hy Tắc đâu, trân bàn ăn đặt một phầnđiểm tâm sáng, vì không thấy đói nên cô không động đến. Lúc cô ra cửa, thímĐường hỏi: “Thưa cô, bao giờ cô về, để tôi còn chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346856/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.