Lương Duyệt nhận được lá thư của Chung Lỗi khi đangchuẩn bị tới Trung Thiên để bàn bạc công việc. Là người làm việc lâu năm nênthím Trương rất thuần thục trong việc phân loại thư từ công văn, thím gọi LươngDuyệt trong khi vẫn không ngẩng đầu lên: “Lương Duyệt, thư của cô này.”
Tập công văn mà Lương Duyệt đã chuẩn bị công phu rất nặng, chúng khiến dángđứng của cô cũng trở nên xiêu vẹo, cô chìa bàn tay còn lại ra cầm lấy lá thư.Nhìn thấy những dòng chữ tiếng Anh viết trên bì thư, đôi mắt cô thoắt tối sầmlại, cô cố mỉm cười nói với thím Trương: “Thím Trương, lát nữa Luật sư Hàn về,thím bảo anh ấy tới Trung Thiên nhé, Tổng giám đốc Trịnh bên đó muốn gặp anhấy, tôi sang trước đây.”
Thím Trương liếc nhìn Lương Duyệt qua tấm cửa kính dày, hỏi với vẻ nghi hoặc:“Hôm nay sao cô ăn mặc cứ như con quạ đen vậy?”
Lương Duyệt nhìn thím một cái rồi cười nói với vẻ bí hiểm: “Như thế này mớitrang trọng, thôi, thang máy lên rồi, tôi đi đây.”
Nói xong, cô chạy vào trong thang máy rồi quay mặt lại vẫy tay chào thímTrương. Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại, nét mặt cô lập tức thayđổi, trở nên nặng nề u ám. Chiếc phong bì màu xanh vẫn kẹp dưới nách, cô chưadám động vào nó.
Chưa lên tới tầng mười chín thì thư ký trực ban đã ngăn cô lại. Nhìn chiếc ghimcài ngực của người đẹp ấy và có lẽ giá cao hơn hẳn bộ trang phục mà mình đangmặc, Lương Duyệt vội tự giác lùi về sau mấy bước, nhưng rồi cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346848/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.