Lương Duyệt chẳng buồn chạy khắp nơi tìm Trịnh Hy Tắc.Cô dứt khoát tắt điện thoại, rồi nhanh chóng lật giở đống chăn gối mới mà đêmqua vừa dùng, thay toàn bộ và đem chúng đi giặt.
Khi ném đống đồ đó vào trong máy giặt, cô dùng tay nhấn thật mạnh. Vốn luôn chorằng tiết kiệm sức lực được đến đâu thì tiết kiệm đến đó, nên cô chẳng cần biếtđến giới hạn tám cân của chiếc máy giặt, mà ném cả một đống tướng quần áo trútvào trong đó, khi thấy không thể chứa được nữa thì dùng tay ấn mạnh đến mức đỏbừng cả mặt rồi mới phủi tay, quay người lên gác.
Mặc dù chăn ga gối đều đã được thay, nhưng đâu đâu trong căn phòng cũng vẫnvương mùi thuốc lá của anh.
Có lẽ, cô đã không hiểu gì về anh. Cô đã tưởng rằng, mang lại cho anh sự dịudàng thì sẽ làm anh quên đi những gì phức tạp đang diễn ra ở bên ngoài, tưởngrằng anh sẽ vì cái gia đình bé nhỏ trước mắt mà tạm thời quên đi sự đấu tranh,giành giật đối với sự nghiệp. Nhưng kết quả là, anh vẫn lựa chọn việc rời xa côđể đi tìn lại những thứ mà anh không can tâm để mất, và tiện thể từ bỏ luôn cảcô, hay ít nhất cũng là xếp cô vào hàng thứ yếu.
Trong lòng Lương Duyệt vô cùng rối ren, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổvới một tâm trạng hoang mang. Cuối tháng Sáu, trời tối rất muộn, đã sắp sáu giờmà trời vẫn còn nắng và nhiệt độ không hề giảm. Cô không biết là mình đang nghĩgì và muốn làm gì nữa, cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346834/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.