Đám cưới của Vu Đình Đình rất vui, đồng thời mang lạicho năm cô gái "lưu manh" cơ hội gặp nhau để ôn nghèo, kể khổ.
Từ Phương Nhược Nhã với cái bụng mang bầu, cho tới cô bé Hinh Hinh con của chịTề đã mang dáng dấp của một cô thiếu nữ, tất cả đều hạ quyết tâm sẽ "chămsóc" chú rể là giáo sư một phen.
Lương Duyệt đứng đằng sau Vu Đình Đình, vuốt khẽ sợi dây chuyền có gắn kimcương của cô ấy, nói bằng giọng vô cùng cả động: "Thế là cô nhóc của chúngta cũng đã đi lấy chồng, chả trách chúng ta đều già cả rồi".
Phương Nhược Nhã trề môi. "Mọi người nghe và thấy thế nào? Cứ như là mìnhlớn hơn mọi người nhiều lắm! Cậu chũng chỉ hơn Đình Đình hai tuổi màthôi".
"Hai tuổi thì sao nào? Đó là cả một ranh giới, khi mình lên phổ thông cơsở thì cô ấy vẫn đang học tiểu học, thế thì sao?".
Chị Tề đứng bên bật cười, nói: "Thế khi tôi lên phổ thông cơ sở, cô mớivài tiểu học thì sao?".
Lương Duyệt không chịu, nói: "Chị Tề, lập trường của chị không vững vànggì cả, em là mẹ Tư của Hinh Hinh, sao chị lại có thể đối xử như tế với em đượchả?".
Chị Tề vẫn cười, đáp: "Vâng, thì cô là mẹ Tư của Hinh Hinh, nhưng tôikhông thể để cho cô bắt nạn bà bầu được".
Lương Duyệt lại nhõng nhẽo túm lấy cánh tay của Cố Phán Phán: "Họ đều bắtnạt em, chị hãy phân xử giùm em đi".
Phán Phán nở nụ cười tươi rói rồi đáp: "Được rồi, nấu nhiều nhiều món khóăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346816/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.