“Thập niên hàn song vô nhân vấn, Nhất cử thành danh thiên hạ tri” (trích “Quy tiềm chí” của Lưu Kỳ thời Nguyên, nghĩa: “Mười năm đèn sách không người hỏi, Một sớm thành danh thiên hạ hay”)
Quỳnh Lâm yến, hoa giăng khắp chốn, ban thưởng ba ngày diễu hành trên phố. Đây là vinh dự chỉ thuộc về tân khoa tiến sĩ, là thời khắcvinh quang đắc ý nhất trong đời họ; nhiều năm gian khổ học hành chỉ vìkhoảnh khắc đề tên bảng vàng vang danh thiên hạ, sao không khiến tất cảtiến sĩ mặt mày hồng hào, cười như gió xuân cơ chứ, dù có người cố ra vẻ lãnh đạm cũng không thể nào áp chế được khóe môi đang không ngừng conglên của mình. Hai bên đường là biển người hoan hô vui cười, thỉnh thoảng lại có người ném hoa tươi và túi hương qua khiến lòng hư vinh của cáctiến sĩ khoa này vô cùng thỏa mãn.
Các tiến sĩ năm Thiên Thịnh thứ ba có chung một đặc điểm là rấttrẻ. Một đám tân khoa tiến sĩ khí thế rầm rộ, tóc đen bóng mượt, tinhthần hừng hực, thanh xuân rực rỡ, không có lấy một người tóc điểm màusương. Cả đội hình vì vậy trông tràn trề sức sống, hăng hái dạt dào,dường như đang tỏ rõ rằng triều Thiên Thịnh trẻ tuổi đang căng buồm đóngió, vươn tới một tầm cao mới.
Tiến sĩ lớn nhất khoa này do Hoàng đế bổ nhiệm là một trạng nguyên thiếu niên mới mười bảy tuổi.
Bảng vàng vừa treo, tin tức kia tức khắc xôn xao khắp kinhthành. Mọi người đều bàn bạc sôi nổi, suy đoán dụng ý của Thiên Thịnhđế, bàn về xu hướng tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-nao-cung-co-trang-nguyen/3228529/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.