Quý Duyệt Sênh giơ ống thép ngang trước người, dao phay sắc bén chém lên đó phát ra một tiếng “coong”, chấn động khiến tay cô phát đau.
Cô cố hết sức đẩy sức mạnh muốn đè ép cô ra, không địch lại đám đông lùi về sau mấy bước.
Bọn họ giằng co, vẻ thù địch trong mắt không giảm mảy may. Quý Duyệt Sênh không rõ, những người này bị ép trở thành ăn mày hay là cam tâm tình nguyện biến thành như vậy? Cô không hiểu, tại sao bọn họ không chạy trốn, tại sao phải nghe lời như vậy?
"Mọi người không có bố mẹ sao? Tại sao không rời khỏi đây?" Để tranh thủ thời gian, lời Quý Duyệt Sênh nói ra tựa như lời chất vấn bất lực của kẻ yếu. Tỉ lệ thắng của cô không lớn, chỉ hi vọng Bình Hương có thể thuận lợi, cô có thể chống được còn sống rời đi.
Bọn họ không trả lời, công cụ trên tay có thể sẵn sàng tổn thương cô bất cứ lúc nào.
"Bọn họ không phải người tốt, mọi người rời khỏi đây đi được không? Cho dù chạy trốn, lang thang, cũng đừng ở lại chỗ này bán mạng cho bọn họ nữa! Điều này không đáng giá!"
Ống thép Quý Duyệt Sênh nắm trong tay càng ngày càng nặng, trực giác của cô mách bảo rằng mấy người này hẳn là nhóm cuối cùng di chuyển khỏi đây. Bằng không thì một chỗ to như vậy, tại sao chỉ còn lại có bọn họ?
"Đừng nghe con đĩ này nói lung tung! Chúng mày nghĩ lại mà xem, rốt cuộc là ai từ bỏ chúng mày, ai không hài lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi/3610602/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.