Chuyện xảy ra thường đầy bất ngờ, Đổng Khiêm Duệ ở Châu Âu xa xôi sao có thể nghĩ tới cô gái mà mình mới chia tay vài ngày đã bị mất mạng. Anh ta hoàn toàn không biết, thậm chí còn đang đợi điện thoại của Lê Chân, còn đang đợi một câu “quay về”.
Nhưng mà, anh ta đợi một tuần, Lê Chân như bốc hơi khỏi nhân gian. Điện thoại, tin nhắn đều không có, thậm chí đến cả trạng thái ứng dụng mạng xã hội cũng không cập nhật.
Một tối ngày nào đó, Đổng Khiêm Duệ không kiềm được gọi điện thoại đến nhà Lê Chân. Điện thoại chuyển được, nhưng người nhấc máy lại không phải bất kỳ ai mà anh ta mong đợi.
Anh ta không phân biệt ra đối phương là ai, chỉ biết lúc ấy dường như người nọ uống say, men say mơ màng, nói chuyện mang theo hài hước.
“Lê Chân à, cô ta với bố mẹ đi du lịch rồi.”
“Du lịch gì á? Di dân, không bao giờ trở lại nữa.”
Đầu kia điện thoại không chỉ có một người, nghe ra đều có trạng thái say. Trong lòng Đổng Khiêm Duệ nghi hoặc, rõ ràng mới chuyển đến nhà mới, sao đột nhiên di dân?
“Tôi không biết vì sao, tóm lại bọn họ bán hết nhà rồi. Di dân rồi, hiện tại ngôi nhà này là của chúng tôi! Cậu đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi cũng hủy cái điện thoại bàn này rồi, tiết kiệm tiền cước.”
Đổng Khiêm Duệ không hỏi ra cái gì, chỉ mất mát treo điện thoại. Anh ta nghĩ thầm có lẽ Lê Chân quyết tâm chia tay với mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-gio-noi-tieng-yeu-nguoi/3595952/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.