Triệu Chân Tâm nhẹ nhàng mở rộng lòng bàn tay của Thái Cẩn Ngôn ra, xoa xoa vài cái, thổi thổi vài cái rồi phụng phịu lầu bầu:
- Thấy chưa? Em đã bảo rồi mà anh không nghe. Hằn một vết sâu như thế này, suýt nữa là bị thương rồi. Thật là…
Triệu Chân Tâm còn đang cằn nhằn thì bàn tay Thái Cẩn Ngôn bỗng nhiên dùng sức, cầm đôi tay của Triệu Chân Tâm trong lòng bàn tay siết nhẹ một cái. Triệu Chân Tâm sửng sốt một hồi, cậu hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn về nam nhân đối diện mình.
Thái Cẩn Ngôn cũng không biết làm sao mình lại làm ra hành vi như thế, có thể là vừa rồi ngón tay của Triệu Chân Tâm ở trong lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác quá lưu luyến, hắn không tự chủ được mà muốn lưu giữ lại phần cảm giác này. Bị ánh nhìn ngạc nhiên của Triệu Chân Tâm hướng tới, Thái Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc mà tiếp tục chủ đề đang bị dang dở:
- Em có để ý không?
- Cái gì?
Triệu Chân Tâm không kịp phản ứng. Cậu còn đang bị chấn động trước cảm giác thô ráp từ bàn tay nào đó truyền tới, vừa nhột lại vừa ngứa. Thái Cẩn Ngôn vẫn không buông tay ra, lặp lại câu hỏi một lần nữa:
- Anh là con riêng. Em có để ý không?
Thì ra là vấn đề này. Thật ra, chuyện này Triệu Chân Tâm đã sớm suy nghĩ qua ở kiếp trước. Kỳ thật từ lúc cậu gả cho Thái Cẩn Ngôn, những lời đồn về Thái Cẩn Ngôn đều vô tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3498723/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.