Triệu Chân Tâm thấy Thái Cẩn Ngôn sững sờ, cậu nhịn không được lại hỏi một câu:
- Rốt cuộc anh có định sẽ về đó không?
- Không về.
Thái Cẩn Ngôn lắc đầu.Triệu Chân Tâm lại nhìn Thái Cẩn Ngôn rồi lại nhịn không được mà tiếp tục nói:
- Liễu Hồng Hạnh nói… hình như cha không vui.
Thái Cẩn Ngôn ngẩn ra một hồi lâu, cha của Triệu Chân Tâm không phải đã sớm qua đời rồi hay sao? Vì sao cậu lại biết được rằng cha không vui? Mãi đến một lúc sau hắn mới ngẫm ra được, “cha” mà Triệu Chân Tâm đang nói chính là cha ruột của hắn, ông Vạn Đại Phát. Kỳ thật hằng ngày Thái Cẩn Ngôn cũng không thường gọi Vạn Đại Phát là cha, thế nên tiếng gọi “cha” này của Triệu Chân Tâm lại làm Thái Cẩn Ngôn sinh ra một cảm giác thân cận. Cậu lại còn gọi chung một tiếng “cha” chứ không có phân biệt là “cha của anh” hay “cha của tôi”. Điều đó có phải là biểu thị rằng cậu đã xem người thân của hắn như chính người thân của mình rồi hay không? Thế nhưng… người thân của hắn thì… Thái Cẩn Ngôn dè dặt hỏi:
- Em muốn đi sao?
Triệu Chân Tâm cười một cái rồi trả lời:
- Ừm, thật ra thì, nếu anh muốn về đó thì em sẽ đi cùng anh. Việc này… em nghe theo quyết định của anh.
Hai câu “em sẽ đi cùng anh” và “em nghe theo quyết định của anh” làm Thái Cẩn Ngôn mát đến từng khúc ruột. Bỗng nhiên hắn cảm thấy bản thân tràn trề lòng dũng cảm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3495961/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.