Những lời của Vương Thiên Bích khiến Triệu Chân Tâm sửng sốt. Cậu thì thào nhắc lại:
- Mượn rượu tỏ tình sao?
Vương Thiên Bích gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Đúng! Mà không đúng! Tình hình hiện tại của cậu thì không phải là mượn rượu tỏ tình nữa, mà cậu phải nâng cấp hành động lên, trở thành là “mượn rượu làm càn” mới đúng.
- Mượn rượu làm càn? Nghĩa là sao?
Triệu Chân Tâm ngơ ngác. Cậu hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng nếu bảo cậu phải “làm càn” thì Triệu Chân Tâm không biết phải làm sao. Hơn hai năm của kiếp này, cộng thêm hơn hai mươi năm của kiếp trước, Triệu Chân Tâm chưa từng “làm càn” bao giờ. Vương Thiên Bích lại nở nụ cười tà ác, cất giọng đầy bí hiểm và đắc ý:
- Đồ ngốc nhà cậu. Bây giờ chỉ cần cậu đã có rượu trong người thì cậu cừa làm bừa những gì mà lúc tỉnh cậu muốn làm nhưng không dám làm. Nếu sau đó Thái Cẩn Ngôn có thể chấp nhận và thay đổi thì tốt, còn nếu như hắn không thể chấp nhận, không thể thay đổi, thì cậu cứ đổ lỗi hết cho say rượu. Sau đó cậu vẫn là cậu, là Triệu Chân Tâm, có thể tùy theo phản ứng của Thái Cẩn Ngôn mà quyết định có còn đặt tình cảm cho hắn nữa hay không.
Kế hoạch này đúng là rất hay. Triệu Chân Tâm nghe qua cũng cảm thấy rất khả thi. Vương Thiên Bích nhìn nét mặt của Triệu Chân Tâm thì càng đắc ý. Thế là hai người liên tục rót rượu, chén tạc, chén thù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3431875/chuong-110.html