Triệu Chân Tâm nhìn màn hình điện thoại đã không còn cuộc gọi nào được kết nối mà dở khóc dở cười. Cậu trừng mắt nhìn Vương Thiên Bích, nghiêm nghị nhắc nhở:
- Bà cô của tôi ơi! Sao cậu lại nói năng thiếu suy nghĩ như thế hả? Cậu nói với anh ấy như thế, chắc chắn chẳng bao lâu nữa cậu sẽ hối hận cho mà xem!
Vương Thiên Bích vốn là kẻ cứng đầu, lúc này cô lại còn đang say nữa. Thế nên Vương Thiên Bích không hề sợ hãi mà trừng mắt với Triệu Chân Tâm, gầm gừ:
- Tôi sẽ hối hận hả? Không bao giờ! Tôi sẽ không bao giờ hối hận! Có cậu ấy, Triệu Chân Tâm, cậu mới là người đang hối hận đấy!
- Tôi hối hận gì cơ chứ?
Vương Thiên Bích chồm hẳn lên trên bàn, nhìn Triệu Chân Tâm, vừa cười vừa nói đầy âm dương quái khí:
- Cậu hối hận vì đã không yêu Thái Cẩn Ngôn sớm hơn! Hay cậu hối hận vì đã yêu Thái Cẩn Ngôn quá trễ? Bây giờ hắn có còn yêu cậu nữa hay không?
Triệu Chân Tâm cau mày:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Vương Thiên Bích ngồi phịch xuống, làu bàu:
- Hôm trước tôi vừa phát hiện ra có một cô gái rất xinh đẹp đang dò hỏi thông tin về Thái Cẩn Ngôn. Mặc dù tôi đã tìm cách đánh lạc hướng và chuyển những thông tin mà cô ta đang tìm kiếm sang nơi khác. Nhưng Thái Cẩn Ngôn nổi danh như vậy, sớm muộn gì cô gái đó cũng sẽ tìm đến được với anh ta mà thôi. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3430753/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.