Phương Hiệp Hòa đề máy xe, phóng vụt đi, vừa hoảng hốt vừa ảo não đến công ty sắp xếp tài liệu và chuẩn bị củng cố tâm lý thật vững vàng để đi công tác một tuần cùng với tổng giám đốc đang trong thời kỳ “sang chấn tâm lý” kinh khủng vào bậc báo động đỏ.
Thái Cẩn Ngôn cầm bữa sáng nhìn theo làn khói mỏng mà Phương Hiệp Hòa xịt thẳng vào mặt của hắn, chậm rãi bước tới đóng cổng lại. Sau đó hắn đưa Ha Ha vào ổ chó bên cạnh gốc xoài già, ngồi xuống khẽ khàng nói:
- Xin lỗi Ha Ha, vì vợ của cha sợ chó, cha sợ con làm em ấy hốt hoảng, không thể thả Ha Ha ra được.
Ha Ha thương tâm kêu lên mấy tiếng, đôi mắt to đen nhánh ướt sũng nhìn trông rất khổ sở. Thái Cẩn Ngôn thở dài, an ủi “con trai”:
- Ngoan, lát nữa cha sẽ cho con ăn.
Thái Cẩn Ngôn cũng không hề dễ chịu trong lòng, đưa tay áy náy vuốt vuốt đầu Ha Ha, tan lòng nát dạ đứng dậy, ủ rũ bước đi, mang bữa sáng vào trong nhà.
Trước tiên, Thái Cẩn Ngôn đi đến phòng bếp, mở mấy chiếc hộp đựng thức ăn ra, xếp các món ăn ra dĩa rồi bày trí trên bàn ăn. Sắp xếp xong xuôi, Thái Cẩn Ngôn đang do dự xem có nên gọi Triệu Chân Tâm xuống ăn sáng hay không, thì cũng đúng lúc Triệu Chân Tâm mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt đi xuống lầu. Trong ánh nắng ban mai, chiếc áo màu xanh như ngọc ngà kia càng làm tôn lên nước da trắng ngần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3354333/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.