Điều quan trọng nữa khiến Phương Hiệp Hòa vừa hoang mang vừa lo sợ chính là, trong chuyến công tác này chỉ có Phương Hiệp Hòa cùng Lê Thiên Chi đi cùng với Thái Cẩn Ngôn. Mà cái gã Lê Thiên Chi lém lỉnh xảo quyệt kia lúc nào cũng có thể đánh hơi được nguy hiểm mà lẩn nhanh như chạch, bỏ lại một mình Phương Hiệp Hòa không kịp đoán, có đoán được cũng không nỡ bỏ chạy ở lại một mình đối diện và hứng chịu hậu quả của việc Thái Cẩn Ngôn bị “sang chấn tâm lý”. Mà lần này, hậu quả của trận “sang chấn tâm lý” này chắc chắn sẽ vô cùng khủng khiếp.
Không chỉ vậy, trong quan niệm và suy nghĩ mặc định của toàn thể nhân viên của công ty Thắng Lợi, mỗi khi tâm lý của sếp bị “sang chấn” thì chỉ có Phương Hiệp Hòa có thể chịu đựng được và thu xếp được.
Thế nhưng lần này, tình hình quả thật rất đáng sợ. Bỗng nhiên Phương Hiệp Hòa rùng mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm nhân viên tận tụy của mình, Phương Hiệp Hòa muốn giả bệnh để xin nghỉ.
Trước sự hoang mang đến gần như kinh hoàng của Phương Hiệp Hòa, Thái Cẩn Ngôn ngẫm nghĩ một lát rồi tỏ vẻ vô cùng thản nhiên, đáp lời:
- Kế hoạch đã lập từ tháng trước rồi, tôi cũng đâu thể vì việc của riêng mình mà ảnh hưởng đến công ty được, đúng không?
Phương Hiệp Hòa nghe Thái Cẩn Ngôn lấy cớ tùy tiện như thế mà không dám gật đầu. Anh ta sợ sẽ bị mấy lão hói đầu trong Ban quản lý của công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-duoc-tieng-long-cua-tong-tai-mat-lanh/3354332/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.