Chương trước
Chương sau
Tình yêu khiến con người trở nên ngu ngốc. Lúc này đây hoàng tử có thể được xem là một kẻ ngốc sáng suốt. Y nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của linh mục, đây chính là sự sáng suốt của y, nhưng y vẫn cố hỏi, "Sự thật, sự thật gì?" Đây rõ ràng là hành vi của một kẻ ngốc.

Linh mục đẩy hoàng tử ra, kéo quần lên rồi đi về phía phòng tắm.

Hoàng tử đứng đó, nếu lúc này đủ thông minh thì y cũng nên kéo quần lên dứt khoát rời đi để không hoàn toàn rơi vào thế bất lợi. Tuy nhiên, chỉ sau một thoáng do dự, hoàng tử lập tức đuổi theo sau hắn.

Linh mục đang dùng một chiếc khăn lông ướt lau mình trong phòng tắm.

Hoàng tử bước nhanh, hơi thở gấp gáp: "Linh mục, em hãy nói rõ ràng cho ta nghe, điều em vừa nói có ý nghĩa gì?"

Đối mặt với hành vi ngu ngốc của hoàng tử hết lần này đến lần khác, linh mục lạnh lùng nói: "Tôi tưởng hoàng tử có thể hiểu ý tôi, thưa hoàng tử."

"Không, ta không hiểu."

Hoàng tử bướng bỉnh nói, tính kiêu ngạo bắt đầu dâng lên, thậm chí còn cảm thấy có chút tức giận, mặc dù bản thân y cũng không hiểu cơn tức giận của mình đến từ đâu. Tim y đập thình thịch, nhưng rõ ràng là khác hẳn với sự mãnh liệt chìm đắm trong tình yêu, ngược lại còn mang theo chút khó chịu.

"Được thôi," linh mục hết sức thản nhiên, "sự thật là tôi không yêu ngài."

Hắn nói rất ngắn gọn rõ ràng dứt khoát!

Hoàng tử cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong tay không có trượng, bước đi không vững, như thể toàn thân bị đánh mạnh, run lẩy bẩy như sắp ngã phịch xuống đất.

"À, em không yêu ta..." hoàng tử lặp lại câu trả lời của linh mục, sắc mặt hoảng hốt, "nhưng ta...em nói rằng...ý ta là...em...ta... " Hoàng tử nói năng lộn xộn, dùng ý chí mạnh mẽ khống chế cổ họng, cuối cùng nói một câu hoàn chỉnh mà trôi chảy, "Ý ta là vừa rồi em rất chủ động..."

"Đúng."

Linh mục không phủ nhận điều đó, "Tôi thực sự rất vui khi được trải qua khoảng thời gian vui vẻ như vậy với ngài, thưa hoàng tử."

"Ở bên nhau vui vẻ?"

Hoàng tử lặp lại những gì linh mục nói như một con vẹt, nhìn thẳng vào hắn.

Mái tóc vàng của linh mục rối tung, áo bào bên trong trắng tinh, vẻ mặt điềm tĩnh, không có chút tàn nhẫn nào. Linh mục trời sinh đã có dáng vẻ hòa ái, từ bi, lúc này đây lại dường như đang thương hại hoàng tử.

Đôi mắt xanh mông lung không tiêu cự đó thật đẹp, màu xanh lục, màu của cỏ xanh và nước hồ, rực rỡ, thật tuyệt vời, tượng trưng cho sự sống. Màu xanh lá cây cũng là màu của đá quý và ngọc lục bảo, lạnh lẽo, chỉ là đôi mắt thuần khiết lộng lẫy và lấp lánh đó khiến người ta phải mê mẩn, khiến người ta lầm tưởng nó ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt nhưng thực chất nó chỉ là một viên ngọc vô hồn.

Hoàng tử lùi lại nửa bước.

Y sinh ra trong một gia đình hoàng gia và là hoàng tử của Lessie. Dĩ nhiên y đã nghe nói về một số điều bẩn thỉu và những mối quan hệ hỗn loạn trong giới thượng lưu của tầng lớp quý tộc, ngay cả khi y không muốn biết về chúng.

Hoàng tử đã hiểu. Y hoàn toàn hiểu ý của linh mục.

Lúc này y vẫn còn có cơ hội. Chỉ cần y lịch sự nói với linh mục ồ thì ra chuyện là như vậy, chẳng có gì ghê gớm cả, cũng không phải là y không hiểu luật chơi, nhún nhún vai, tỏ ra không quan tâm rồi lạnh lùng rời đi. Hoặc thậm chí có thể xác nhận thêm chi tiết về cuộc hẹn hò đêm nay, đóng gói mình là một tay chơi quen thuộc với những chuyện trăng hoa như thế này. Đặc biệt là phải nhấn mạnh mấy cái câu yêu đương này nọ chẳng qua chỉ là đầu môi chót lưỡi, gặp dịp thì chơi mà thôi, mong linh mục đừng tự mình đa tình suy nghĩ lung tung. Những lời mà y nói vừa rồi chỉ là đùa vui với linh mục, để thử xem linh mục có hiểu cách chơi của những quý tộc thượng lưu này hay không. Đúng, chỉ cần làm được điều này, y sẽ có thể lấy lại phong độ của mình.

Hoàng tử không hề kém thông minh. Y đã suy nghĩ mọi việc một cách rõ ràng và ngay lập tức hiểu ra.

Tuy nhiên, đồng thời trong lòng y lại gào thét: "Tại sao mình phải giả vờ trước mặt em ấy? Chẳng lẽ mình còn sợ xấu hổ sao? Không, mình không xấu hổ chút nào. Mình yêu em ấy một cách chân thành, vì sao mình phải xấu hổ? Người nên xấu hổ phải là em ấy —— "

"Cảm ơn em đã thẳng thắng như vậy," hoàng tử lạnh lùng nói, "Ta không có thói quen quan hệ tình dục với người khác chỉ vì khoái cảm thể xác. Ta xin lỗi, vì ta yêu em và tưởng rằng em cũng yêu ta..." Trong mắt hoàng tử bùng lên lửa giận, "Cảm ơn em đã hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta..."

Hoàng tử xoay người, khập khiễng bước ra khỏi phòng tắm, tay run run chỉnh lại quần áo, nhặt chiếc trượng dưới đất lên, hướng về phía phòng tắm nói: "Tối nay ta sẽ không tới." Chiếc trượng "cộc cộc" gõ trên mặt đất tiến về phía trước, y lại hướng về phía phòng tắm bồi thêm một câu, "Sau này cũng sẽ không!"

Bill đứng ở đầu cầu thang ngẩng đầu lên chào hoàng tử đang vội vàng đi xuống lầu: "Hoàng tử, ngài sao vậy? Lại cãi nhau với linh mục à?"

Vẻ mặt của hoàng tử cực kỳ đáng sợ. Bill đã nhìn thấy hoàng tử mất bình tĩnh theo nhiều cách khác nhau, nhưng anh cũng bị vẻ mặt lạnh lùng của hoàng tử lúc này làm cho sợ hãi không dám nói gì.

Hoàng tử trở về phòng, đóng sầm cửa lại, Bill bị nhốt ở ngoài, sợ hãi không biết hôm nay hoàng tử xảy ra chuyện gì, sao lại làm ra nhiều hành vi dị thường như vậy?

Ngôi nhà vừa được dọn dẹp, sàn nhà sạch sẽ đến mức phản chiếu ánh sáng, cửa sổ mở to, gió mát từ bóng cây bên ngoài lùa vào. Chiếc trượng bị ném mạnh xuống đất kêu vang. Landers thô bạo cởi một chiếc cúc cổ áo, rồi lại nhanh chóng cởi tiếp những chiếc còn lại. Y cảm giác như mình sắp nghẹn thở tới nơi.

Landers ngồi xuống giường, cởi áo, lồng ngực phập phồng, trong lồng ngực như có một ngọn lửa nóng phừng phừng muốn thiêu rụi mọi thứ. Y muốn hét lên, đập nát tất cả đồ đạc, cầm súng cưỡi ngựa lao vào rừng làm khùng điên một trận!

Ôi Chúa ơi ——

Hoàng tử cúi thấp cổ, ôm đầu trong tay.

Y cảm thấy mình thật khốn khổ.

Làm sao em ấy lại có thể đối xử với mình như thế này... Em ấy đối xử với tình yêu mà mình dành cho em ấy thế sao? Em ấy xem mình là gì?! Chúng ta có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau...vui vẻ cái con mẹ em ấy! Chỉ, chỉ cảm thấy vui vẻ thôi sao? Chỉ để vui thôi sao? Em ấy cũng không yêu y. Tuy rằng thời gian quen biết không dài, nhưng hoàng tử cảm thấy hai người như đã thật sự thấu hiểu nhau, giống như đã quen nhau từ lâu. Y thực sự cảm thấy mình đã yêu hắn từ lâu, thậm chí trước khi họ gặp nhau y đã yêu hắn rồi. Ôi, nhưng linh mục nói gì nhỉ, em ấy không yêu mình... Chúa ơi, trái tim y sắp tan vỡ mất rồi...

Hoàng tử đau đớn vô cùng, đôi mắt nhức nhối mờ đi, y không thể tin rằng mình thực sự đã khóc, nhưng sự thật là một người đàn ông rơi hai giọt nước mắt vì tình yêu có quan trọng gì đâu? Trên đời này ai có thể cưỡng lại được sự tra tấn của tình yêu?

Tại sao? Tại sao linh mục lại làm điều này với y? ! Y chưa bao giờ nghĩ rằng cái tên linh mục tham lam, viển vông và đầy tham vọng này còn tàn nhẫn hơn thế nữa!

"Hắn là một tên dâm đãng," hoàng tử nhìn chằm chằm vết nước trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngác, "Hắn là một tên dâm đãng, tùy tiện ngủ với bất kì ai."

"Hoàng tử?"

Bill gõ cửa.

Hoàng tử phớt lờ tiếng gọi.

"Đội trưởng đội cận vệ đến rồi."

Hoàng tử vẫn không thèm để ý.

"Ông ấy đến để đón ngài và linh mục vào cung làm lễ rửa tội hai ngày tới ..."

"Cút đi ——"

Hoàng tử gào to.

Mặt Bill nhăn lại. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hoàng tử và linh mục.

Đội trưởng đội cận vệ vẫn đang đợi bên ngoài nhà thờ. Bill đứng đó suy nghĩ một lúc rồi lập tức chọn cách lên lầu tìm linh mục.

"Lễ rửa tội sẽ được tổ chức trong cung hai ngày tới, cho nên từ hôm nay trở đi ngài phải cùng hoàng tử ở trong cung. Nghi lễ cần phải diễn tập trước, ngài cần phải thử trang phục, hoàng tử cũng cần. Đức vua cũng muốn gặp ngài, tóm lại thì đội trưởng cận vệ đang chờ bên ngoài nhà thờ..."

Bill nói với giọng đáng thương: "Linh mục à, có phải hoàng tử đã xảy ra chuyện gì khó chịu không?"

Linh mục ôn tồn nói: "Không phải vậy đâu."

"Nhưng hoàng tử trông rất tức giận."

"Đã đến lúc hoàng tử phải thay đổi tính nóng nảy của mình."

Bill lại bảo vệ hoàng tử: "Mọi khi hoàng tử đều rất bình tĩnh, hiếm khi nổi giận lắm, nhưng một khi đã tức giận..." Vẻ mặt của Bill càng đáng thương hơn: "Không ai có thể thuyết phục được ngài ấy."

"Thật sao?" Linh mục đề nghị, "Mời đội trưởng cận vệ thuyết phục ngài ấy đi."

Bill nhất thời không biết phải nói gì. Anh nghĩ linh mục sẽ giúp đỡ, nhưng có lẽ linh mục cũng không thể làm gì được.

"Tôi đi thu dọn vài thứ, anh đi gọi đội trưởng cận vệ đi."

Bill gật đầu nói: "Vậy ngài thu dọn đồ đạc trước đi."

Người hầu trung thành nhanh chóng đi xuống lầu. Chờ sau khi anh rời khỏi tòa nhà nhỏ, linh mục cũng đi xuống lầu.

"Cộc cộc ——"

Tiếng gõ cửa không có phản hồi.

Linh mục nói: "Hoàng tử, đội trưởng đội cận vệ đang ở đây."

Vẫn im lặng như cũ.

"Trẻ em mới có quyền nổi nóng vì cảm xúc cá nhân."

Cánh cửa được mở ra.

Áo sơ mi của hoàng tử mở rộng, trong đôi mắt nâu sẫm vẫn còn lóng lánh nước nhưng linh mục không thể nhìn thấy. Hoàng tử lạnh lùng nói: "Cảm ơn em đã nhắc nhở, nhưng ta không nóng giận, cũng không phải vì cảm xúc cá nhân, ta chỉ đau lòng vì một người vô sỉ phóng đãng thôi."

"Tôi tưởng ngài đã biết, thưa hoàng tử."

Hoàng tử nghiến răng, "Lên lầu đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy em."

"Được thôi," linh mục vờ như không nghe thấy, "tiếc là ngài không mù như tôi."

Hoàng tử giận tím mặt, không phải vì lời nói mỉa mai của linh mục, mà vì thái độ thờ ơ của hắn giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim y. Cơn tức giận mà y cố kìm nén gần như thiêu rụi y! Mắt trái giật một cách đau đớn, hoàng tử cố kìm nước mắt, mặc dù biết người trước mặt không thể nhìn thấy "Đi lên đi, ta nhớ rõ chúng ta đang hợp tác với nhau, em đừng khiến ta phải bội ước."

Linh mục cảm nhận được khí tức phẫn nộ và hung bạo của hoàng tử. Hắn sinh ra để tận hưởng điều này. Hắn thích hành hạ người khác và nhìn họ đau khổ và, đặc biệt là hành hạ những người có quyền lực. Điều này khiến hắn cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng. Đây vốn là đặc điểm bẩm sinh trong con người hắn, mang đến cho người tự nhiên một loại hạnh phúc nguyên thủy nhất. Thật ra lúc này linh mục rất muốn đưa tay ra nhéo cằm hoàng tử, hoặc là vuốt mũi trêu chọc y chẳng hạn, hẳn là rất thú vị, nhưng nếu hắn làm như vậy, có lẽ tối nay họ sẽ không thể tới cung điện mất.

Khi cảnh vệ trưởng đi tới, hoàng tử đã đợi sẵn ở tầng dưới, linh mục đang đứng cách hoàng tử không xa với một chiếc vali nhỏ.

"Ồ, Landers..."

Đội trưởng đội cảnh vệ liếc nhìn người hầu của hoàng tử, Bill có chút kinh ngạc nói: "Hoàng tử, ngài xuống rồi..."

"Đừng nói nhảm." Hoàng tử lạnh lùng nói, cởi mũ xuống, cúi xuống chào ông cậu. Brun bước tới ôm lấy y, "Nghe nói hôm nay con rất không bình thường, nếu có chuyện gì không vui thì về cung điện uống một ly với ta!"

"Đã giải quyết xong rồi cậu."

Hoàng tử đội mũ lên, bóng vành mũ che khuất đôi mắt. "Không có gì to tát cả."

Linh mục ngồi riêng một cỗ xe ngựa. Để thể hiện sự tôn trọng, Brun đích thân đỡ linh mục lên xe. Hoàng tử cũng đang bước lên xe ngựa, y quay người nhìn về phía sau. Tay linh mục đang đặt lên bộ giáp bạc của Brun, "Cám ơn ngài."

"Đây là việc tôi nên làm," Brun hôn tay linh mục và lịch sự nói: "Ngài đáng được tôi tôn trọng."

Brun đóng cửa xe ngựa cho linh mục rồi quay lại xe ngựa phía trước. Một chân hoàng tử bước lên xe ngựa, nhìn chằm chằm ông cậu mình bằng ánh mắt lạnh lùng và hung dữ.

Brun bị y làm cho sửng sốt, "Sao vậy, Landers?"

Hoàng tử không trả lời mà trực tiếp bước vào xe ngựa.

Brun nhìn Bill, Bill nhìn lại ông với ánh mắt mang hàm ý, "Bây giờ ngài đã hiểu rồi đó."

Hoàng tử ngồi trong xe ngựa, không cởi mũ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Linh mục, linh mục, đầu óc y chỉ toàn nghĩ đến linh mục mà thôi.

Tại sao em ấy không yêu mình? Y biết mình xấu xí, thọt chân, tính tình thì kiêu ngạo... Ôi, thôi đi, đây quả thực là những khuyết điểm của y, nhưng mấu chốt không phải ở đây, mà là thái độ của linh mục đối với tình yêu! Hắn thật tùy ý hời hợt làm sao... Trái tim của hoàng tử bị bóp chặt như thể có một đôi bàn tay vô hình đang xoa bóp trái tim y, đùa giỡn một cách tàn nhẫn...

Suốt chặng đường hoàng tử cứ xuất thần, gần như bất động trên xe như một bức tượng, cho đến khi xe dừng lại và Bill gọi to đến mấy lần thì y mới tỉnh táo lấy lại tinh thần.

"Hoàng tử, mau xuống xe nào."

Bill vẫy tay với y, đồng thời quay đầu lại nhìn phía sau.

Hoàng tử thở phào một hơi, đang định xuống xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Có người đang cười, tiếng cười mang theo ngữ điệu chán ghét mà hoàng tử đã quá quen thuộc, giọng cười tựa như có học thức, kiềm chế và tao nhã.

Hoàng tử nhìn về phía sau thông qua cửa sổ xe ngựa.

Đội trưởng đội cận vệ nghiêm mặt đứng sang một bên, linh mục nghiêng nửa người ra khỏi xe ngựa. Tay của hắn nằm gọn trong một bàn tay được nâng niu và chăm sóc kỹ lưỡng, những ngón tay được hôn nhẹ nhàng. Tên Thái tử đang hôn tay hắn dường như đang thảng thốt trước vẻ ngoài xinh đẹp của linh mục, đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc, môi khẽ mấp máy, không biết là đang nói gì đó với linh mục.

Bàn tay hoàng tử nắm chặt song cửa sổ. Y nhìn linh mục được thái tử đỡ xuống xe ngựa rồi hai người châu đầu vào nhau nói chuyện. Charmaine lại bắt đầu phát ra tiếng cười chói tai đáng ghét của anh ta. Linh mục cúi đầu lắng nghe, mái tóc vàng xõa xuống hai bên mặt.

Hoàng tử cảm thấy toàn thân run rẩy. Đúng vào lúc đó, linh mục khẽ quay mặt lại. Đôi mắt mù lòa nhìn chính xác vào đôi mắt đỏ ngầu sau cửa sổ xe ngựa. Hoàng tử giật mình. Y nhìn chăm chú cặp mắt xanh lục như nước hồ thấp thoáng một tia sáng lóe lên, rồi rơi xuống khóe miệng cong cong của hắn. Nụ cười thoáng qua chỉ trong giây lát, như thể nó chỉ dành cho y vậy...

21/O8/2O24
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.