Chương trước
Chương sau
Hoàng tử què trừng mắt nhìn vị linh mục một lúc rồi chống trượng quay lại.

Kiêu ngạo là bản chất của y, nhưng y không ngu ngốc.

Thấy linh mục bước ra khỏi nhà, hoàng tử hỏi: "Ngài đi đâu vậy?"

"Ra ngoài xem xét tình hình."

"Mong là ngài có thể thấy được."

Tình hình bên ngoài rất tồi tệ, Mạc Doãn không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được vô số năng lượng trôi nổi trong không khí giống như Jean, tựa như linh hồn tràn ra khỏi cơ thể đang lang thang khắp nơi.

Ngày thường linh mục rất quan tâm đến người nghèo, thường xuyên phân phát đồ ăn miễn phí. Có người nhìn thấy linh mục mặc áo choàng trắng thì gọi to kêu cứu: "Linh mục, xin cứu chúng con, xin Chúa cứu chúng con..."

Linh mục cúi xuống, vươn tay ra nắm lấy tay người đó. Mặc dù đôi mắt mù lệch khỏi tầm nhìn của đối phương nhưng chúng vẫn phát ra một tia sáng dịu nhẹ hiền hòa, "Đừng sợ hãi, đừng bỏ cuộc, đây chưa phải là kết thúc. Tôi sẽ thành kính cầu nguyện, cầu xin Chúa ban phước lành và giúp chúng ta vượt qua thời điểm khó khăn này."

Hoàng tử cởi quần áo của vài người rồi châm lửa đốt. Nhìn thấy đám người vây quanh linh mục đang quỳ gối cầu nguyện, y lại muốn phát điên lên. Y làm theo lời của linh mục vì hắn nói đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là y không nhận ra những hành động này rất dại dột và vô ích.

"Nghe này."

Hoàng tử chống trượng bước ra ngoài. Khuôn mặt đáng sợ và bộ quần áo quý giá của y khiến đám người đang cầu nguyện xung quanh linh mục liên tục ồ lên kinh ngạc

Hoàng tử từ lâu đã quen với những lời nhận xét của người khác đối với khuôn mặt mình. Y giơ trượng lên, ra lệnh cho mọi người tiêu hủy quần áo và các đồ vật mà người bệnh đã sử dụng giống như đã ra lệnh cho vợ chồng nhà Turners.

Mọi người ngơ ngác nhìn hoàng tử xa lạ. Linh mục lên tiếng giải thích: "Đây là Hoàng tử Oss. Ngài ấy là một người cao quý. Ngài ấy sẵn sàng ở lại đây và chiến đấu với chúng ta. Xin mọi người hãy làm theo lời ngài ấy."

Sự đảm bảo của linh mục khiến lời nói của hoàng tử có tác dụng, mọi người nhanh chóng đứng dậy, lần lượt ai làm việc nấy.

Landers chống trượng nhìn chằm chằm vào linh mục, "Một người cao quý?"

"Người trong Tòa thánh nói dối như cuội vậy," vị linh mục nói, "Đó không phải là điều ngài đang nghĩ sao, Hoàng tử?"

Lần đầu tiên Landers cảm thấy không biết phải nói gì.

Linh mục nói: "Hoàng tử, tôi nghĩ ngài hiểu biết về bệnh truyền nhiễm này rõ hơn tôi. Trong hai ngày tới, mọi thứ ở đây sẽ nằm dưới sự chỉ huy của ngài."

Landers chế nhạo: "Bao gồm cả ngài?"

"Bao gồm cả tôi."

"..."

Landers cảm thấy rất kỳ lạ. Y ghét cái tên linh mục này quá đi mất! Mà thật ra bất cứ giáo sĩ nào y cũng đều không có thiện cảm. Cái chết của hồng y kia được tuyên bố với bên ngoài là một tai nạn. Mọi người đồn rằng Landers là một vị hoàng tử bị Chúa Trời bỏ rơi và hồng y đã bị Chúa trừng phạt, nhưng chỉ Landers mới biết được sự thật chân chính. Chính y là người đã xử tử gã hồng y đó. Đúng vậy, y khẳng định đó là một vụ hành quyết.

Landers không hề cảm thấy tội lỗi khi giết bất kỳ giáo sĩ nào. Cho dù hắn ta có vẻ hiền lành, tốt bụng và trong sáng đến đâu, chỉ cần nhìn kỹ, chắc chắn sẽ tìm ra lý do tại sao hắn ta phải bị xử tử.

Chỉ dựa vào việc tên linh mục này biết được tham vọng của y và cố gắng tống tiền y, hắn đã đáng chết rồi.

Nhưng ngay từ lần đầu gặp nhau, Landers vẫn luôn khoan dung với những hành động của linh mục.

Có thể đối với những người khác, có vẻ như vị linh mục đang chịu đựng sự thô lỗ vô phép vô tắc của y, nhưng nhìn từ góc độ của Landers, y hoàn toàn không muốn nhiều lời với kẻ đạo đức giả này —— tất cả thư từ đều do Harlan đại diện tiếp xúc, và Landers quá lười để quan tâm.

Các người bệnh trong phòng không ngớt rên rỉ, người nào người nấy gọi tên linh mục. Bọn họ khao khát sự chăm sóc dịu dàng của linh mục dành cho mình, ngay cả Chúa cũng chẳng buồn quan tâm.

"Tôi muốn vào cầu nguyện cho họ," linh mục làm dấu thánh giá, "Thưa hoàng tử, tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể làm trọn phần việc của mình."

Landers cảm thấy lẽ ra mình nên tức giận, nhưng thực ra y không hề tức giận mà thay vào đó, y thấy cách nói chuyện châm chọc của vị linh mục rất mới lạ và thú vị.

Trước khi rời khỏi vương đô, Landers thường bị người khác xúc phạm. Nhưng ngược lại y cũng sẽ miệt thị người ta gấp đôi gấp ba, thậm chí còn mạt sát xúc phạm người ta đến ngóc đầu không nổi.

Sự xúc phạm và tham vọng của linh mục đều khơi dậy tinh thần chiến đấu của y, nhưng chúng không khiến y phản cảm.

Thật là kỳ lạ, trong lòng y thành thật thừa nhận rằng mình chẳng hề ghét linh mục chút nào.

——Hắn thật xinh đẹp.

Landers hoảng hốt trước suy nghĩ bất ngờ trong đầu, y cầm trượng, vội vàng bước ra ngoài ngay lập tức.

Hoàng tử chứng minh tên tuổi lãnh chúa Oss không phải là hữu danh vô thực. Landers sử dụng những phương pháp cứng rắn thường thấy của mình để ra lệnh cho người dân trong khu phố Grillby. Do thân phận quý tộc của mình, thêm vào đó có linh mục bên cạnh nên tất cả người dân đều ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của y. Landers quả thật có tầm nhìn của những người bản lĩnh. Y gọi một vài thanh niên trông còn khỏe mạnh và lanh lẹ đến giúp đỡ, theo y đến trước hàng rào phong tỏa, hét lớn với gã quận trưởng đang quay lưng về phía mình "Nơi này cần thức ăn, nước uống và quần áo sạch."

Quận trưởng quay lưng lại với y, cúi đầu không hé răng.

"Ta biết là ông đang làm theo mệnh lệnh của ai đó, ta không yêu cầu ông làm trái lệnh người đó thả ta đi, nhưng tốt nhất là ông nên tuân theo mệnh lệnh của ta. Ta nói cho ông biết, ta không phải là người bao dung rộng lượng, đừng ép buộc ta sau khi ra khỏi đây sẽ giải quyết các người."

Giọng nói của hoàng tử cao quý và uy nghiêm, quận trưởng không khỏi cảm thấy sợ hãi và áp bức, ông ta quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Xin đợi một lát."

Trong lúc đó linh mục đi từng nhà để kiểm tra và hỏi thăm, phát hiện ra bệnh truyền nhiễm đã bùng phát trong hai ngày này. Một số người đã chết, các triệu chứng của Jean xem như vẫn còn nhẹ.

Những người trẻ tuổi theo phân phó của Landers chia khu phố thành ba khu vực. Họ tập trung bệnh nhân ở quảng trường, tách biệt khỏi những người khỏe mạnh. Còn những người cảm thấy mình bắt đầu có dấu hiệu bệnh dịch thì được gom vào một khu khác nữa.

Lúc đầu, mọi người không phối hợp cho lắm. Đợi đến khi Landers lên giọng mắng thẳng vào mặt, vung trượng loạn xạ không còn chút phong thái quý tộc nào, còn đe dọa nếu họ không nghe lời thì y sẽ đến gặp quận trưởng để lấy súng rồi giết hết cả đám cho nhanh gọn, đám người mới xanh mặt sợ hãi. Linh mục đến kịp thời, giải thích với mọi người rằng hoàng tử đã có kinh nghiệm đối phó với bệnh dịch rồi, cứ làm theo lời y, mọi người đều có thể vượt qua khó khăn.

Giọng nói nhẹ nhàng và rung cảm động lòng của vị linh mục xoa dịu mọi người, khung cảnh trở nên trật tự đâu vào đấy.

Quận trưởng lén lút ném những thứ mà hoàng tử cần từ bên ngoài vào. Trời sụp tối, trên quảng trường đốt bếp lò để đun sôi nước, hơi nóng hừng hực nhưng lại khiến mọi người cảm thấy yên tâm được phần nào. Mọi người có đủ thức ăn và nước uống dần dần cũng lấy lại được tinh thần ít nhiều.

Hoàng tử vẫn ngạo nghễ đi đi lại lại trong khu phố như đang tuần tra lãnh địa của mình. Y bận rộn cả ngày, áo quần và giày đều lấm lem bùn đất, đặc biệt là cây trượng cũng bị dính bùn đất đến nỗi không còn nhận ra màu sắc ban đầu, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tư thế kiêu hãnh và uy nghiêm của y. Dường như y gật đầu rất hài lòng đối với sự gọn gàng ngăn nắp nơi đây.

Linh mục đi lại giữa những người bị bệnh nặng, thỉnh thoảng nắm tay họ, cúi đầu lẩm bẩm. Jean cũng đã hồi phục được phần nào, cậu bé cũng tham gia lấy nước, đồ ăn cho người bệnh, phụ giúp linh mục một tay.

"Ôi Jean, thiên thần của ba mẹ, con khỏe hơn rồi..."

Hai vợ chồng nhà Turner không ngớt hôn lên khuôn mặt gầy gò của con trai, ôm ghì Jean vào lòng. "Dạ, con cảm thấy đã khỏe hơn nhiều rồi. Linh mục đã mang đến cho con sức mạnh của Chúa."

Landers không hiểu, vì sao cái nắm tay của linh mục dường như lại ẩn chứa những sức mạnh khác nhau. Y không bao giờ tin vào Chúa. Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn dùng để lừa dối người nghèo để họ sẵn sàng cam chịu đau khổ ở thế giới này và tự an ủi rằng sau khi chết sẽ được đến thiên đường không còn sầu bi đau đớn. Tất nhiên, một số kẻ giàu có cũng lớn tiếng nói rằng mình tin vào Chúa, nhưng đó chỉ là cách để bào chữa cho tội ác của họ và loại bỏ cảm giác tội lỗi bên trong. Nếu không thì sao bọn họ lại dám phạm nhiều lỗi lầm như vậy, chẳng lẽ không sợ sau khi chết mình sẽ bị xuống địa ngục hay sao?

Landers không mong được lên thiên đàng, cũng không nghĩ mình sẽ xuống địa ngục. Y không hề tò mò về việc cái chết sẽ như thế nào, ngược lại, y càng quan tâm đến những gì mình có thể làm gì trong thế giới hiện tại này.

Kể từ khi thoát khỏi trận hỏa hoạn, y không còn trông mong vào những thứ xa xỉ như hòa bình và yên tĩnh nữa.

Mạc Doãn sử dụng tinh thần lực của mình để giăng một tấm lưới lớn, khóa luồng sức mạnh tự do tại đây.

Làm như vậy không thể đảm bảo mọi người sẽ sống sót, nhưng đem cho họ thời gian và cơ hội để tự cứu mình. Những ai có thể vượt qua nỗi đau sẽ sống sót.

Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến những người đang đau đớn phải kinh ngạc.

Sinh mệnh đang dần trôi đi, nhưng khi nắm tay linh mục, họ cảm thấy mình lại tràn trề sức sống.

Gần như mọi bệnh nhân đều hôn tay linh mục, họ hôn ngón tay hắn, rơi nước mắt cảm ơn ông, tạ ơn Chúa và thề rằng họ sẽ cống hiến cả cuộc đời cho đức tin của mình.

Cho đến tận đêm khuya, mọi người đều bất tỉnh hoặc chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi, linh mục vẫn ngồi trên quảng trường yên tĩnh, chiếc áo choàng trắng cũng lấm lem, khuôn mặt trắng nõn bị khói phủ dơ bẩn, đôi mắt xanh biếc như nước hồ lấp lánh trong ánh lửa.

Hoàng tử ngồi cạnh linh mục, lặng lẽ đặt một chén nước vào lòng bàn tay hắn.

"Cảm ơn."

Linh mục cầm bát lên uống.

"Làm sao cậu xác định được người đó là ai?" Hoàng tử nói.

"Mọi người có mùi khác nhau."

"Thật sao? Vậy tôi có mùi như thế nào?"

Linh mục cầm chén trong lòng bàn tay, đặt môi lên mép chén, khẽ mỉm cười: "Ngựa, một con ngựa to lớn mạnh mẽ."

Hoàng tử cảm giác như bị sét đánh, thần kinh trong cơ thể run rẩy kịch liệt, y quay người nhìn ngọn lửa trong quảng trường.

Sau khi trải qua trận hỏa hoạn khủng khiếp thời thơ ấu, Landers đã mất một thời gian dài để vượt qua nỗi sợ lửa. Y nhìn ngọn lửa, chạm vào ngọn lửa và cảm nhận rõ ràng nỗi đau bỏng rát mà nó mang lại, và rồi đã vượt qua được nó.

"Cậu bẩm sinh đã mù rồi sao?" Hoàng tử cố ý khơi dậy một chủ đề rất tệ hại.

"Đúng."

"Cậu không tức giận về điều này à? Có cảm thấy số phận đã đối xử bất công với mình không?"

"Ngài nghĩ thế nào, Hoàng tử?"

Landers nhếch môi, cười lạnh: "Nếu cậu nói chưa từng chửi thầm trong bụng bao giờ thì ta sẽ không tin."

Linh mục cũng mỉm cười: "Tôi đã nói mà, hoàng tử, người rất nhạy bén."

"Mỗi ngày tôi đều nguyền rủa thế giới này," linh mục thản nhiên nói. "Nếu có thể, tôi hy vọng tất cả mọi người đều mù lòa."

Landers ngẩn người.

Y cũng có những suy nghĩ tương tự như vậy.

Đương nhiên có lẽ còn cực đoan hơn nữa, y muốn tốt nhất là mọi người đều không có chân, để y dù có bị què cũng sẽ vượt trội hơn người khác.

"Vậy tại sao cậu lại muốn làm tu sĩ?"

"Đây không phải là lựa chọn chủ động của tôi. Từ nhỏ tôi đã bị bỏ rơi trước tu viện."

Landers "Ồ" một tiếng nhưng chẳng có chút cảm thông nào, "Vậy ra cậu đúng là một người đáng thương."

"Tôi không nghĩ vậy. Làm tu sĩ thì có gì sai? Nếu tôi có thể được mọi người tôn trọng, tương lai của tôi sẽ tươi sáng."

"Cho nên cậu bắt đầu mơ ước trở thành giáo hoàng?"

"Còn hoàng tử thì sao? Ngài chỉ là hoàng tử của Lessie. Ngài sinh ra đã tàn tật và xấu xí. Chẳng phải ngài cũng muốn chinh phục đại lục sao?"

Landers nhìn vị linh mục, hơi thở nặng nề hơn, "Cậu to gan lớn mật đấy."

"Tôi tin là đến thời điểm này thì hoàng tử ngài cũng đã nhận ra."

"Cậu có biết điều gì sẽ xảy ra với những người xúc phạm ta không?" Landers lạnh lùng nói, y dùng giọng điệu giống như đối mặt với quận trưởng và dân chúng ồn ào la hét.

Linh mục không bị y dọa sợ, vẫn rất bình thản nói: "Tôi tin hoàng tử sẽ tha thứ cho tôi."

Dựa vào đâu? Với tham vọng tham lam, lòng dũng cảm liều lĩnh, bản tính thông minh và xảo quyệt, mới gặp lần đầu đã có thể nhìn thấu nhiều tâm tư của y, và cả khuôn mặt xinh đẹp đó nữa...

Hoàng tử gào thét trong lòng, lại quay mặt đi về hướng khác.

"Có thể cho tôi xin thêm ít nước được không?" Linh mục đưa chén cho hoàng tử "Nếu có thể, cho tôi xin thêm một ít nước để rửa mặt và rửa tay."

Hoàng tử cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải phục vụ hắn, nhưng lúc này cũng không cần thiết phải tỏ ra nóng nảy, bởi vì như vậy sẽ tỏ ra mình bị hắn chọc giận. Y đứng dậy, hậm hực bưng một chậu nước sạch tới gần.

Linh mục múc nước uống thêm hai ngụm, nhúng tay vào chậu rửa sạch rồi lấy nước rửa mặt. Mọi động tác hắn thực hiện đều tao nhã, cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng không hiểu sao Landers cứ chăm chú nhìn không rời mắt. Đặc biệt là mái tóc vàng bị hắn làm ướt dán sát vào mặt, như đính thêm một vật trang trí tỏa sáng cho hắn.

"Hoàng tử, ngài đã ăn uống gì chưa?"

"Ta không phải là người cần người khác lo lắng và chăm sóc."

Linh mục mỉm cười nói: "Cảm ơn ngài đã quan tâm đến tôi".

Landers mang thêm bánh mì và pho mát đến, linh mục lại cảm ơn y lần nữa.

Trong khi linh mục đang tập trung ăn uống, hoàng tử đột ngột lên tiếng: "Cậu chuyên dụ dỗ bọn quý tộc công tước khác như thế này à?"

Linh mục nhai bánh mì, khẽ quay mặt lại hỏi: "Vậy hoàng tử thì sao, hoàng tử có bị tôi dụ dỗ không?"

Khuôn mặt Landers nháy mắt đỏ bừng, nếu không chắc mình đang hết sức khỏe mạnh, chắc chắn y còn tưởng rằng mình cũng bị bệnh. Cảm giác như bị sét đánh lại ập đến với y, "Cậu......"

"Hoàng tử ——"

Tiếng gọi làm gián đoạn câu trả lời của Landers, Landers đột ngột đứng dậy quay mặt lại.

Bill dẫn theo Brun và đội cấm vệ của cung điện chạy đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.