Bùi Minh Sơ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ôn hòa, xoa đầu Mạc Doãn: "Nếu em không muốn thì thôi vậy."
Mạc Doãn cúi đầu.
Bùi Minh Sơ hỏi: "Em buồn ngủ à? Anh đưa em về." Mạc Doãn nói "Cảm ơn anh."
Bùi Minh Sơ đẩy Mạc Doãn tới cửa, đột nhiên cười nói: "Ngày đầu tiên em đến đây, anh là người bế em lên."
Mạc Doãn nhìn về phía các bậc thang, bây giờ bên cạnh bậc thang đã xây thêm một lối đi không rào chắn nên hắn có thể ra vào thoải mái và thuận tiện.
Ngay lúc Mạc Doãn đang định nói gì đó thì tay của Bùi Minh Sơ đã hạ xuống.
Giống như ngày đầu tiên đến nhà họ Bùi, Bùi Minh Sơ bế Mạc Doãn lên, Mạc Doãn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ ngực anh tỏa ra, hôm nay trên người Bùi Minh Sơ có thêm chút mùi rượu tinh khiết êm dịu.
Mạc Doãn túm lấy cổ áo anh, Bùi Minh Sơ cúi đầu cười với hắn, nụ cười thiếu vài phần ổn trọng bình thường, nhiều thêm một chút men say chếch choáng: "Không phải anh đã dạy em ôm anh sao?"
Mạc Doãn vẫn đang nắm lấy cổ áo, cổ áo sơ mi của Bùi Minh Sơ như đang vướng víu trong lòng bàn tay hắn. Đợi đến khi Bùi Minh Sơ bước lên bậc thang rồi, Mạc Doãn mới dường như lấy hết can đảm để vòng tay qua cổ Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ quay mặt lại, khuôn mặt của Mạc Doãn vùi vào ngực anh không thể thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dong-vai-phan-dien/3419290/chuong-9.html