Kiểm lâm hoàn toàn xa lạ với giới giải trí, vì vậy thấy Nghiêm Trạch hắn cũng không thể ngay lập tức nhận ra người có gương mặt dễ nhìn đang bình thản nho nhã uống hồng trà lại là vị minh tinh nhắc suốt dọc đường.
Chỉ là thấy Lê Hạo quen, nên hắn không nhịn được hỏi:
– Vị này là…. Khoan, sao anh ta đến được đây?
Nghiêm Trạch thuận miệng trả lời:
– Đương nhiên là đi bộ tới.
Kiểm lâm: “….”
Lê Hạo lúng túng xoa mũi:
– A- anh ấy chính là người tôi nhờ anh tìm… thật ngại quá, hẳn là giờ không cần phải tìm nữa.
Kiểm lâm: “…”
Cũng may tâm lý của kiểm lâm rất tốt, thấy chuyện kỳ ba vậy nhưng cũng không nói gì, chỉ theo lệ mà hỏi thăm Nghiêm Trạch một chút cách làm sao mà anh có thể chạy tới tận đây. Kể cả khi nghe được đáp án như mơ giữa ban ngày “sóc dẫn tôi tới” của Nghiêm Trạch, kiểm lâm mặt cũng không thèm đổi sắc chấp nhận. Sau khi khaair cung sau, kiểm lâm tìm được đèn pin chuyên dụng tuần sơn, rồi dành ra cả một đêm để dẫn Nghiêm Trạch với Lê Hạo hai người xuống núi.
Sau khi ra khỏi rừng, Lê Hạo đầu tiên mở điện thoại ra báo bình an với đoàn phim, còn nhắc tới chuyện đã tìm ra Nghiêm Trạch, mong mọi người đừng lo lắng, sau đó mới dịch sự chú ý lại Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch buồn ngủ ngáp một cái.
Lúc trước đánh võ đã tốn rất nhiều thể lực của anh, cộng thêm đêm đã khuya, xuống được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dau-anh-de-rat-cao-lanh/3287272/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.