Nghiêm Trạch được gió làm lạnh đầu, cuối cùng cũng bình tĩnh xuống.
Anh nghĩ cẩn thận, thật ra chuyện hiểu lầm này thật ra cũng không phải là do Lê Hạo. Lúc trước khi hiểu lầm, Lê Hạo đã giải thích với anh. Chỉ là biểu hiện của Lê Hạo quá mức mập mờ, sau khi làm sáng tỏ anh vẫn một lần nữa hiểu lầm.
Tuy biết không phải lỗi của Lê Hạo, nhưng Nghiêm Trạch vẫn không thoải mái.
Đối xử với anh tốt như vậy, ngày nào cũng bày ra bộ dáng không nỡ xa cách, còn nhắn mất tin nhắn mập mờ…. tên Lê Hạo này….
Nghiêm Trạch mặt không đổi.
Chắc đó là kiểu thẳng nam hay làm.
Ngồi trước vô lăng Hướng Dĩ Lâm: “….” Sao trong xe lạnh thế này, hắn nhớ là không có bật điều hòa mà!
– Vậy phiền Hướng tiên sinh tìm giúp tôi một khách sản, hoặc là nhà trọ nào đó, mấy ngày sau tôi có lịch quay nên chỉ ở tạm mấy ngày thôi.
Tay nâng trán, đáy lòng yên lặng lặp lại người không cần ta thì ta cũng không cần, Nghiêm Trạch quyết định ném chuyện của Lê Hạo qua một bên.
– Với năng lực của Hướng tổng, tôi nghĩ chuyện đó không khó?
Anh đã biết rõ ý trời khó trái, nếu Lê Hạo thật sự không thích anh, mọi chuyện đều do anh hiểu lầm, thì anh cũng sẽ không cưỡng cầu.
Dù sao với Nghiêm Trạch mà nói, cô độc một người hay có người bầu bạn cũng chả khác gì nhau.
Chẳng qua Lê Hạo có thể thoải mái cho qua, nhưng anh lại không thể.
Tóm lại cứ quay phim đã.
Nghiêm Trạch cân nhắc chuyện sau này.
Cũng chả khác lắm, anh ký với Lê Hạo cũng vì có hiệp nghị với cha cậu. Ngay từ đầu Nghiêm Trạch đã định sớm nâng phòng làm việc của Lê Hạo lên, sau đó giải ước, tạm biệt cậu, quay về rạp hát nhỏ sống nốt cuộc đời còn lại.
Bây giờ…. cũng chỉ là đi đường vòng xa hơn một chút.
Nghe anh nói, Hướng Dĩ Lâm suy nghĩ ba giây, sau đó nói:
– Nghiêm Trạch, anh là minh tinh mà nhỉ.
Nghiêm Trạch sửa lại:
– Tôi là diễn viên.
Gọi diễn tinh đúng hơn.
– Cũng chả khác mấy, diễn viên với minh tinh đều là nhân vật của công chúng mà.
Hướng Dĩ Lâm lại nói:
– Người lúc trước hẳn là đại diện của anh đi? Tuy tôi không biết tại sao hai người cãi nhau, nhưng…. nếu tìm khách sạn hoặc nhà trọ, tính an toàn sẽ không bảo đảm đâu.
Nghiêm Trạch nhíu mày:
– Ý anh là?
Hướng Dĩ Lâm nói:
– Nếu bị phóng viên chụp được anh bỏ đi, sau đó tung tin Nghiêm Trạch cãi nhau với người đại diện, có phải rất bất lợi với anh không? Khu nhà kia thì còn có thể đảm bảo tính bí mật, nhưng bên ngoài này…
Nghiêm Trạch trầm tư, Hướng Dĩ Lâm nói không sai, nếu bị người khác biết anh cãi nhau với người đại diện, tuy anh nổi thì nổi thật, nhưng vì tin này thì phòng làm việc của Lê Hạo không những không nổi mà còn bị ác danh ức hiếp nghệ nhân.
– Vậy nên?
Nghiêm Trạch hỏi.
Hướng Dĩ Lâm tỉnh tảo nói:
– Anh muốn đi tới biệt thự của tôi ở Bùi thị không?
Gần quan được ban lộc, anh em cùng chiến đấu. Hắn không tin dưới sự tấn công của mình và Hướng Tây Đông, còn không thể khiến Nghiêm Trạch đổi ý.
Tưởng tượng Đạo hiệp cuối cùng cũng có được nhóm người bảo thủ, có thể làm Đạo môn hưng thịnh lại, đi lên đỉnh cao nhân sinh, hoàn thành tâm nguyện của những bậc cha chú… Hướng Dĩ Lâm trong lòng vô cùng kích động, ngay cả cái trán cũng bóng loáng hơn một chút.
Nghiêm Trạch:
– Không đi.
Hướng Dĩ Lâm: “…..” Trán của hắn ngay lập tức ảm đạm xuống.
Nghiêm Trạch lại nói:
– Tôi nhớ em trai của Hướng tiên sinh thích thôi, muốn bao dưỡng tôi đúng không? Tôi tới nhà ngài, thật có hơi không hợp.
Anh không phải loại người không biết giữ ý tứ như Lê Hạo đâu.
Hướng Dĩ Lâm nhanh chóng đá thằng em mình ra khỏi gia phổ:
– Ai nói chứ! Tôi là con một mà! Hướng Tây Đông là ai, tôi chỉ biết Hướng Nam Bắc thôi!
Nghiêm Trạch: “….”
Hai người ở trên xe lời qua tiếng lại. Sau một lúc cuối cùng tài nói không bằng người Hướng Dĩ Lâm cam chịu bại trận.
Hướng Dĩ Lâm lại lùi vài bước, nói nếu Nghiêm Trạch muốn đi quay thì sao không trực tiếp tới chỗ đoàn phim luôn. Dù sao bình thường đoàn phim trước khi quay đều sẽ công bố, Nghiêm Trạch đi vào trong đoàn phim không khó, tiện còn có thể mang danh cống hiến hết mình vì sự nghiệp, rất sớm đã tiến đoàn.
Lời nói của Hướng Dĩ Lâm làm Nghiêm Trạch lung lay, sau khi cân nhắc lợi và hại, Nghiêm Trạch đồng ý để cho hắn sắp xếp.
Rút điện thoại ra, trực tiếp nhắn một tin cho Lê Hạo nãy giờ vẫn liên tục gọi tới, sau đó trực tiếp tắt nguồn, không muốn để ý nữa.
Mà bên Lê Hạo nhận được tin nhắn….
Cậu vẻ mặt mờ mịt nhìn tin nhắn cuối cùng.
Nghiêm Trạch: Vậy thì thôi, tự mình đa tình là tôi sai, chúng ta làm bạn bè cũng được. Nhưng hiện tại tôi không muốn gặp cậu, chờ quay phim xong, chúng ta sẽ tiếp tục nói về chuyện này. Còn trợ lý, cậu đừng quản, tôi sẽ nhờ Hướng tổng.
Cái qq gì đây! Còn nữa, Nghiêm Trạch quen thên với tên Hướng tổng kia lắm sao, trước đây còn gọi là tên họ Hướng mà, sao nay đã Hướng tổng Hướng tổng rồi?
Lê Hạo buồn phiền vô cùng.
Cậu không nghĩ thông, vốn định gọi qua, hỏi rốt cuộc Nghiêm Trạch muốn gì. Nhưng lúc này Nghiêm Trạch đã tắt nguồn rồi, mặc Lê Hạo có gọi cỡ nào, thì vẫn chỉ nhận được thanh âm lạnh băng của máy móc thông báo bên kia đã khóa máy.
Tại sao cậu và Nghiêm Trạch lại tới bước này?
Lê Hạo buồn bực tới cực điểm.
Cậu âm thầm suy nghĩ, Nghiêm Trạch hiểu lầm bẩn thân, có lẽ là vì anh ấy là gay kín, cho nên “tình anh em” của cậu mới bị hiểu lầm. Chỉ là Lê Hạo sống hơn hai mươi năm trời, chưa từng nghĩ tới chuyện đồng tĩnh, lại biết thân biết phận mình EQ thấp. Ngay lúc này cậu không biết phải làm sao trở tay, phải làm sao để thay đổi tình huống xấu hổ này, quay về như trước đây.
Nếu cậu biết gay làm sao phân biệt được tình anh em với tình yêu thì tốt rồi! Lê Hạo nghĩ, chỉ cần cậu biết mà tránh, thì Nghiêm Trạch vẫn có thể vui vẻ làm bạn với mình.
Lê Hạo nghĩ vô cùng lạc quan.
Đáng tiếc cậu không biết nhiều gay, lại không muốn kể chuyện cho người lạ, lộ ra tính hướng của Nghiêm Trạch, vì vậy nhất thời cảm thấy vô cùng khó khăn.
Hơn nữa….
Lê Hạo nghĩ, có lẽ Nghiêm Trạch hiện giờ đang ở chỗ tên Hướng Dĩ Lâm đi? Lỡ mà tên đó lấy quyền thế, giúp Hướng Tây Đông theo đuổi Nghiêm Trạch thì phải làm sao giờ? Hơn nữa, lỡ mà tên Hướng Dĩ Lâm là gay thì sao?
Nghiêm Trạch là gay, Hướng Dĩ Lâm cũng là gay, gay + gay = cái gì?
Đây là cái đề tài c*t chó!
Không biết vì sao cứ tưởng tượng đến cạnh Nghiêm Trạch ở một chỗ với Hướng Dĩ Lâm, lộ ra biểu tình ôn nhu….
Lê Hạo cảm thấy như mắc phải xương, như bị đội mũ xanh vậy.
Sau khi tự hỏi, cậu cuối cùng cũng mặt dày, liên hệ một người đồng nghiệp.
—- Lê Hạo chuẩn bị đi thỉnh giáo người này một chút về những lưu ý khi gay sống cùng thẳng nam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]