"Anh đưa mọi người đến tham gia cuộc thi này, là vì muốn thắng được căn nhà kính kia, nhất định phải giành được nó."
Hai đứa trẻ phía sau lập tức dừng động tác.
Cô gái kia lại đ.ấ.m vào đầu thiếu niên một cú.
"Nhìn mắt anh xem đã thành ra thế nào rồi, sao anh biết là sẽ không bị mù chứ!"
Giọng cô gái gấp gáp, còn mang theo chút nghẹn ngào: "Năm nay không thắng được, sang năm chúng ta có thể quay lại, nhưng nếu mắt anh mù, vậy thì cả đời này cũng không chữa được đâu."
Cô gái kéo áo cậu chàng về phía sau: "Lùi lại với bọn em!"
Thiếu niên ôm phần đầu bị đ.ấ.m đau, không cam lòng nhíu mày.
Nhưng cậu chàng vẫn nương theo lực kéo của cô gái, chậm rãi lùi ra sau.
Bốn người Tùy Thất cất bình xịt ớt đi, phía đối diện lùi một bước, bọn họ tiến một bước.
Sau khi thành công đi qua cầu độc mộc, đứng trên bệ đá an toàn, Tùy Thất gọi cô gái kia lại.
"Sau khi về, dùng nước sạch rửa mắt cho cậu ta hai mươi phút, rửa xong thì nhỏ thêm vài giọt t.h.u.ố.c nhỏ mắt kháng khuẩn chống viêm, đừng chớp mắt thường xuyên, hai ba tiếng sau sẽ khỏi thôi."
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn Tùy Thất, không ngờ khi mở miệng, câu đầu tiên lại là "Cảm ơn", sau đó mới hỏi: "Anh Nhiên sẽ không bị mù đâu, phải không ạ?"
Tùy Thất cho cô gái nhỏ một liều t.h.u.ố.c an thần: "Đúng vậy, nhưng sẽ đau mất một lúc."
Thiếu niên được gọi là anh Nhiên kia hừ lạnh một tiếng: "Anh biết ngay cô ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4906118/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.