Tống Diễn bước một bước dài, ngồi thẳng vào chỗ bắt đầu ăn.
Ăn chưa được hai miếng, lại vang lên một tiếng phanh xe đầy chói tai.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Một xe bán tải màu đen dừng lại sau lưng tám người.
Lục Nhung đeo khẩu trang đen vội vã xuống khỏi ghế phụ: "Chị Tùy, chừa cho tôi miếng cơm!"
Lục Nhung đến gần, Tùy Thất mới nhìn rõ, thứ trên nửa dưới khuôn mặt đối phương không phải khẩu trang, mà là những đốm đen loang lổ.
Tùy Thất cười nhìn cô ta: "Đốm đen trên mặt cô trông cũng ngầu phết đấy."
Lục Nhung sờ mặt mình: "Thật không, tôi thấy hơi xấu."
Muội Bảo lắc đầu, giọng nói mềm mại: "Không xấu đâu, giống như nữ hiệp che mặt trong phim truyền hình ấy, đẹp lắm."
Lục Nhung được khen đến mức hai mắt cong lên: "Cảm ơn Muội Bảo."
Trên xe bán tải màu đen lại có thêm hai người xuống, là Lâm Phong và Giang Trần.
Hai người không thẳng thắn như Lục Nhung, lúc nhìn Tùy Thất vẫn thấy hơi khó xử.
Bọn họ đứng trước xe bán tải màu đen, mắt liếc về phía bàn ăn, chân lại không nhúc nhích.
Lâm Phong không có gì thay đổi.
Nhưng mặt Giang Trần đã đen đi phân nửa, chỉ có màu da bên vầng trán bên trái là còn bình thường, những phần da còn lại đều đã bị đốm đen bao phủ.
Tùy Thất kinh ngạc thốt lên: "Giang Trần, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4889307/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.