Tả Thần nói: "Quản gia của Sâm Việt tự làm đấy."
Bùi Dực khen ngợi: "Vậy tay nghề của ông ấy cũng tốt thật."
Tùy Thất đang uống trà sữa, quang não rung lên.
Là tin nhắn của Hàn Yên.
"Chị Tùy, bệnh tình của em đã được kiểm soát rất tốt."
"Gần đây em đang hỗ trợ tiến sĩ Sâm trong phòng thí nghiệm, anh ấy khen em có năng khiếu, bảo em làm trợ lý thí nghiệm cho anh ấy."
Bên dưới là một tấm ảnh cô bé mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế.
Khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời của cô bé.
So với vẻ đờ đẫn lúc mới gặp, đôi mắt kia đã có thêm mong đợi và ánh sáng.
Tùy Thất cười trả lời: "Hàn Yên nhà ta giỏi quá! Like like like!"
Hàn Yên: Ngại ngùng mỉm cười.jpg
"Em đi làm việc trước đây, tối tám chuyện sau."
"Được thôi."
Tùy Thất cất quang não, nụ cười trên môi nhạt đi.
Muội Bảo nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô: "Chị Tùy, sao chị lại không vui?"
"Không có gì đâu." Cô ngẩng đầu nhìn lên trời: "Chẳng qua nghĩ đến đây chỉ là bối cảnh ảo, sau khi thử thách sinh tồn này kết thúc, không còn gặp được Hàn Yên và tiến sĩ Sâm nữa, vì vậy có hơi buồn."
…
Muội Bảo khẽ thở dài: "Em sẽ nhớ chị Hàn Yên lắm."
Tùy Thất ôm Muội Bảo: "Chị cũng vậy."
Tân Dặc nhìn dáng vẻ sa sút của hai người, an ủi: "Không cần phải chán nản như vậy, ban tổ chức có thể tạo ra bối cảnh ảo chân thật thế này cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4889306/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.