Phong Linh cho là mình nghe nhầm: "Mi nói cái gì cơ?"
Robot lặp lại: "Cứ, giải, quyết, tại, chỗ, là, được."
Phong Linh ngây người, Lục Nhung hóa đá.
Tùy Thất híp mắt, giơ ngón giữa về phía robot.
Robot không thèm để ý đến cô, tự giải thích: "Mặt đất trong phòng quan sát được làm bằng vật liệu tinh lọc sinh thái đặc biệt, sẽ tự động hấp thụ và làm sạch chất thải."
Tùy Thất nhìn nó, nói: "Vậy thì mi tắt camera giám sát trong phòng đi, rồi che cả tấm kính này lại nữa."
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Robot lắc đầu: "Yêu cầu không hợp lệ, mọi hành động của vật thí nghiệm đều phải được ghi lại toàn bộ."
… Đúng là chịu thật đấy, đây là mạt thế sao? Đúng là đồ robot vô ý thức, đúng là người bị lây nhiễm không có nhân quyền.
Tùy Thất nhìn sang Lục Nhung: "Hay là bọn tôi lấy ga giường che cho cô nhé?"
Lục Nhung hít sâu rất nhiều lần: "Không cần đâu. Kể cho tôi một câu chuyện cười đi, tâm trạng tôi tốt lên, sẽ không muốn đi vệ sinh nữa."
"Được thôi!" Phong Linh xung phong nhận việc: "Tôi rất giỏi kể chuyện cười, để tôi."
"Ngày xửa ngày xưa có một chú rùa con bị ốm, chú nhờ người bạn thân của mình là ốc sên đi mua t.h.u.ố.c giùm, một tiếng sau, ốc sên vẫn chưa về."
"Rùa con rất khó chịu, bèn ở trong nhà lẩm bẩm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4684880/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.