Sau tấm kính, robot thấy Lục Nhung tỉnh lại, lập tức bắt đầu lẩm bẩm ghi chép.
"Người bị lây nhiễm Lục Nhung, tỉnh lại sau 5 phút 29 giây kể từ khi bắt đầu thí nghiệm tăng sinh đốm đen, phản ứng dữ dội, cảm xúc kích động, nhịp tim quá nhanh."
Lục Nhung đang quay lưng về phía tấm kính đột ngột quay đầu, quay được nửa chừng thì thấy Tùy Thất, đầu óc lập tức đơ ra.
"Tùy Thất?" Giọng cô ta đầy nghi hoặc.
"Không cần nghi ngờ, là tôi đây." Tùy Thất yếu ớt trả lời.
Lục Nhung ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu: "Sao cô cũng ở đây?"
Tùy Thất trả lời cô ta ba chữ: "Hỏi ban tổ chức."
Lục Nhung im lặng một lúc, sau đó đổi câu hỏi: "Chân của cô có bị đen đi không?"
Tùy Thất tiện tay vén ống quần lên xem: "Không, trắng đến phát sáng."
Lục Nhung: "…"
Tùy Thất nhìn thoáng qua chân cô ta: "Hai cái chân này, đen thật đấy."
Lục Nhung ngẩng đầu nhìn trần nhà, đưa tay quạt khô những giọt nước mắt đang chực chờ trào ra.
Phụ nữ của tinh cầu Serra không bao giờ khóc!
Cô ta lặng lẽ thả ống quần xuống, che kín đôi chân đen như than của mình.
"Tôi không định nói chân cô xấu đâu." Tùy Thất an ủi: "Chân của cô vừa thon vừa dài, màu gì cũng đẹp."
Cô giơ ngón tay cái lên với Lục Nhung: "Chân đen như than cũng khá là đỉnh đấy."
Lục Nhung: "Cho cô đôi chân đỉnh này, có muốn không?"
Tùy Thất thu lại ngón tay cái.
…
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4684879/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.