Thẩm Úc: "… Mới chỉ hai ngày mà chị đã quen được bốn người bạn rồi sao?"
"Đành chịu thôi." Tùy Thất cười hì hì: "Ai bảo họ vừa tốt bụng, vừa đáng yêu chứ."
"Cậu và Liên Quyết ở đây đợi tôi, tôi đi một lát rồi về."
Cô đưa hai ống t.h.u.ố.c ức chế dị hóa cho Thẩm Úc, đặt hơn mười con cá lớn vào thùng vật tư, sau đó ôm thùng gỗ đi về phía hang động dưới chân vách đá bị xói mòn.
Bốn bé mèo nhỏ đang hóa thành thú hình đuổi bắt nhau.
Cô không nói chuyện nhiều, thả cá tươi vào vũng nước nhỏ, để lại toàn bộ vật tư trong thùng gỗ.
Vác lều lên vai, chào tạm biệt bốn bé mèo.
Lãng Khinh Ngư dẫn các em gái, lưu luyến tiễn cô đến cửa hang.
Tùy Thất cười nhìn bốn cô bé: "Đừng buồn, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi, vài ngày nữa chị đến tìm các em."
Lãng Khinh Ngư ngẩng đầu nhìn cô: "Nhất định phải đến nhé."
Cô trịnh trọng nói: "Ừm, chị hứa."
Thẩm Úc ôm một đống pha lê phát sáng đợi cô ở cửa hang, Liên Quyết ngồi xổm trên tảng đá ngầm bên cạnh cậu ta.
Tùy Thất nhét tất cả pha lê phát sáng vào lều.
Thẩm Úc vác lều theo chiều dọc sống lưng, sau khi chắc chắn không ảnh hưởng đến việc bay, cậu ta dang rộng đôi cánh, nói với Tùy Thất: "Chị ôm Liên Quyết, tôi đưa hai người cùng bay lên."
Tùy Thất nhìn mèo nhỏ, mèo nhỏ vểnh đuôi chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng nhảy vào lòng cô.
Thẩm Úc kẹp nách Tùy Thất, vỗ cánh bay lên trời, bay về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640545/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.