Muội Bảo ôm một đống bánh mì, đồ uống và đồ ăn vặt trong ngực, ủ rũ cúi đầu bước đi.
Đoàn người nặng nề trở về nhà họ Lâm.
Bùi Dực đang chờ ở cửa, sau khi thấy chỉ có bốn người Thẩm Úc quay về, nước mắt rào rào tuôn ra từ hốc mắt sưng đỏ.
Cậu ta nhấc chân lao về phía tay vịn cầu thang sau lưng: "Anh Liên bị loại, em cũng không sống nữa, anh Liên, em đến với anh đây!"
Tân Dặc và Trần Tự vội vàng vươn tay kéo lấy cánh tay của cậu ta.
"Chị Tân, anh Tự, hai người đừng cản em!"
Tân Dặc nắm tay thành nắm đấm, cho cậu ta một phát vào đầu: "Hiện tại tôi đang rất phiền lòng, không có hơi đâu mà dỗ cậu, đừng quậy nữa."
"Mọi người, xin lỗi." Giọng nói đầy áy náy của Lâm Hành Trạch vang lên sau lưng mấy người.
Anh ta đứng trên cầu thang dẫn lên tầng hai, giọng điệu chân thành: "Cảm ơn các vị đã cứu Leia và Hành Phong, đồng đội của mọi người mất tích, tôi khó mà thoái thác trách nhiệm."
"Năm người nhà họ Lâm chúng tôi, nhất định sẽ dốc hết sức tìm họ."
"Xin lỗi, đều do chúng tôi." Lâm Hành Tuyết cũng thấp giọng xin lỗi.
Đầu cô ấy cúi rất thấp, Muội Bảo chạm vào cánh tay cô ấy: "Chị Hành Tuyết, chị đừng làm vậy, chắc chắn chị Tùy và anh Liên sẽ không trách các chị đâu."
Lâm Hành Tuyết hơi ngẩng đầu lên, để lộ hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói một tiếng: "Cảm ơn."
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640540/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.