Vết thương trên người rất đau, nhưng lại thoáng mang theo chút cảm giác mát lạnh dễ chịu, mùi t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c thoang thoảng trong khoang mũi, chứng tỏ vết thương đã được người ngồi trên mặt đất kia bôi t.h.u.ố.c cẩn thận.
Anh nhìn vào t.h.u.ố.c mỡ trị ngoại thương trong tay Tùy Thất, ngồi thẳng người, trịnh trọng nói: “Meo ~”
Liên Quyết định nói “cảm ơn” vội giơ móng vuốt trắng lên che miệng.
Trong đôi mắt mèo tròn xoe tràn ngập vẻ hoang mang: "???"
Trên mặt Tùy Thất lại xuất hiện nụ cười rạng rỡ: "Ha ha ha ha ha, dễ thương quá đi, meo thêm hai tiếng nữa nào."
Liên Quyết: "…"
Mèo nhỏ lặng lẽ xoay người lại, đưa lưng về phía cô, chiếc đuôi trắng xù lông không ngừng đập xuống đất.
Ái chà, không vui rồi sao.
Tùy Thất chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, híp mắt cười càng vui vẻ hơn.
Cô đặt t.h.u.ố.c mỡ sang một bên, giải thích từ đầu đến cuối việc quang não bị tắt, cũng như tình hình hiện tại của hai người cho Liên Quyết.
Cô chỉ vào đống vật tư bên cạnh mình: "Không biết việc rà soát dữ liệu này mất bao lâu, đây là toàn bộ vật tư hiện có của chúng ta."
Bảy chai nước khoáng, sáu gói mì gói, ba túi thịt khô.
Là toàn bộ thức ăn của hai người bọn họ.
Tùy Thất thầm tính toán: "Nếu ăn dè sẻn một chút, chắc là đủ cho chúng ta qua được ngày mai."
Cô đưa mắt nhìn mèo nhỏ Liên, gãi chóp mũi, mang mấy phần áy náy nói: "Thuốc ức chế dị hóa… tôi không kịp lấy ra."
"Xin lỗi nhé, nếu không phải vì cứu tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640539/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.