Bốn người Tùy Thất thì tùy tiện tìm mấy khối đá trong sân, ngồi xuống gần bốn cục lông trắng kia.
"Tinh cầu Tịch Tức vốn là một tinh cầu vô cùng phồn vinh." Đằng Tam đang nhắm mắt tắm nắng thình lình lên tiếng.
...
"Khi đó, nơi đây còn được gọi là Tinh cầu Xanh Mướt, là thiên đường của các người thú."
"Cho đến một ngày vào một trăm năm trước, người thú dạng chó đột ngột hóa điên, sau khi đả thương người khác bừa bãi thì nổ tan xác chết."
"Người thú dạng thủy sinh thì da thịt toàn thân thối rữa hoàn toàn, chỉ để lại một bộ xương trắng."
"Người thú dạng rắn thì vảy trở nên trắng bệch, toàn thân đau đớn không chịu nổi, chọn cách tự sát."
"Người thú dạng có cánh thì đột nhiên sản sinh độc tố cực mạnh trên bộ lông mà bọn họ vốn lấy làm tự hào, cả tộc trúng độc chết."
"Hàng ngàn chủng tộc đã tuyệt chủng trong đợt thảm họa kia, số người thú có thể tiếp tục sống sót, ít ỏi chẳng là mấy."
Đằng Tam dừng lại một lúc lâu, mới tiếp tục nói.
"Sau đó, Cục Giám sát An ninh Tinh Tế điều tra phát hiện, không khí trên tinh cầu này đã biến đổi. Nồng độ oxy tăng vọt, đồng thời còn xuất hiện thêm một thành phần không xác định, họ đặt tên cho nó là AIR-Y12."
Đằng Tam ngồi dậy nhìn Tùy Thất: "Mùi hương lạ mà cô ngửi thấy, là mùi của Y12."
"Thông qua hô hấp, thành phần này tiến vào m.á.u của người thú, dẫn đến việc cấu trúc gen thay đổi đột ngột, gây ra một loạt phản ứng dị hóa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640517/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.