Cô ấy lắc đầu: "Là tôi phải cảm ơn các vị mới đúng."
"Hành Xuyên, mang đồ ra cho bốn vị khách đi."
Lâm Hành Xuyên nghe vậy lấy ra một giỏ tre đầy ắp từ dưới khăn trải bàn bên cạnh, đưa cho mấy người.
Liên Quyết đưa tay nhận lấy.
Tuỳ Thất thò lại gần xem: Là nửa giỏ cỏ và nửa giỏ quả mọng màu đỏ.
Leia giải thích: "Đây là thức ăn cho các vị."
Giang Trần sắc bén mỉa mai: "Các người ăn thịt, chúng tôi ăn cỏ sao?"
Tuỳ Thất kéo anh ta ra sau lưng: "Cảm ơn, chúng tôi sẽ thưởng thức thật ngon miệng."
"Đừng khách sáo." Leia nói tiếp: "Phòng khách đã chuẩn bị xong rồi, các vị nghỉ ngơi cho khỏe, bữa tối lại phải làm phiền các vị rồi."
Lâm Hành Xuyên dẫn bốn người Tuỳ Thất đi về phía phòng khách, dọc đường, miệng cậu chàng chẳng ngơi nghỉ.
"Không ngờ cô thật sự là đầu bếp, tay nghề tốt thật sự đấy, chỉ có điều làm hơi ít, buổi tối làm nhiều thêm một chút nhé."
"Phòng khách là do tôi và anh trai vừa dọn dẹp, ga giường vỏ chăn cũng đã thay mới, các người cứ yên tâm ngủ."
"Còn có nước nóng, quần áo cũng có, người các người hôi rình, tắm rửa thay quần áo xong hẵng nghỉ ngơi."
Nghe đến đây, Tuỳ Thất có chút hoang mang: Bao ăn bao ở còn có nước nóng, đãi ngộ tốt như vậy sao? "Đến rồi, là ở đây." Lâm Hành Xuyên đẩy cửa phòng khách ra.
Tuỳ Thất nhanh chóng quan sát căn phòng một lượt, phong cách giống hệt phòng ăn, sạch sẽ gọn gàng, còn mang theo chút ấm áp thoang thoảng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640504/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.