Cá tôm ở đây luôn có một mùi hương kỳ lạ, cô còn lo sẽ bị ép ăn chứ.
Giang Trần nóng như lửa, vụt một tiếng đã nhảy dựng lên: "Dựa vào cái gì? Chúng tôi vất vả lắm mới… ưm!"
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Muội Bảo kéo xuống, dùng tay bịt miệng.
"Anh đừng nói nữa, để chị Tùy nói."
Tùy Thất nhanh chóng làm động tác hình trái tim với Muội Bảo, nghiêm túc đảm bảo với Lâm Hành Tuyết: "Yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không ăn miếng nào đâu."
Lâm Hành Tuyết khẽ gật đầu: "Làm xong rồi, mang đến phòng ăn ở góc Tây Bắc."
"Được, không thành vấn đề."
Lâm Hành Tuyết hài lòng rời đi.
Tùy Thất chọn một con cá lớn thịt mềm ít xương, chuẩn bị làm món cá quế chiên xù.
Giang Trần hùng hổ xông đến trước mặt cô: "Tùy Thất, sao cô lại hèn nhát như vậy, cô ta không cho ăn thì cô không ăn sao?"
Tùy Thất không cảm xúc liếc anh ta một cái: "Giang Trần, anh đúng là có chút ngu ngốc thật."
...
Giang Trần tức đến đỏ mặt: "Tuỳ Thất, cô mẹ nó đừng được nước làm tới."
Muội Bảo đứng sau lưng anh ta ra tay nhanh như chớp, nện một cú vào sau eo anh ta: "Không được mắng chị Tuỳ của em."
"Áu!" Sau eo Giang Trần đau điếng, anh ta ôm eo ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu: "Khốn kiếp, các người hùa nhau bắt nạt tôi."
"Nếu anh muốn ăn, tôi không cản." Tuỳ Thất đặt con cá trong tay lên thớt: "Nhưng tốt nhất anh nên thông minh một chút, đừng để chủ nhà phát hiện."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640503/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.