“Ba...”
Nhan An Bảo lại gọi khẽ một tiếng, trong tiếng gọi này mang theo sự cầu xin trong im lặng.
Lưu Thiên Hàn vừa nghe thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ gọi anh là ba, đúng thật là muốn sửa lại cho chúng, anh là bác hai của chúng nó.
Nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi kia, còn nhớ tới dáng vẻ đắc ý của Chu Tử Hào ban nãy, bỗng nhiên anh không nỡ lòng vạch trần chút thủ đoạn nhỏ này của hai đứa.
Thôi vậy, chiều theo ý chúng một lần đi, ai bảo anh lại thích bao che bênh vực như vậy chứ!
“Ừm.”
Thấy Lưu Thiên Hàn không vạch trần chúng nó, Nhan An Mỹ lập tức cười tươi hớn hở, đến cả khóe môi của Nhan An Bảo như tảng băng nhỏ cũng khẽ nhếch lên nở nụ cười khẽ.
Nhìn ba cha con vui vẻ hòa thuận đứng với nhau, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa đau đớn lại vừa vui mừng không biết diễn tả thế nào.
Hôm nay cô dẫn Lưu Thiên Hàn tới đây cùng tham gia tiết mục gia đình, đúng là quyết định chính xác nhất.
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, khí thế trên người Chu Tử Hào lập tức không còn vênh váo như ban nãy nữa.
Cậu ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, rồi lại nhìn Lưu Thiên Hàn, ông trời con ngông cuồng ta đây bỗng thấy xấu hổ khó tả.
Cậu ta gãi đầu, hơi ngại ngùng đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn: “Chú, dì, cháu thực sự không có ý nói Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là đứa trẻ mồ côi ba đâu!”
“Cháu chỉ, cháu chỉ...”
Chu Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309582/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.