Chương trước
Chương sau
Ngày kia anh Lưu và Cung Tư Mỹ sẽ đính hôn rồi ư?
Hơn nữa, Thịnh Vân Hiên còn muốn cô đi chọn lễ phục với cô ta?
Cô không đốt lễ phục của Cung Tư Mỹ đã là may lắm rồi!
Thịnh Vân Hiên vẫn còn nói tiếp: “Nhã Tịnh, dạo này Gia Thành vẫn luôn bận bịu, không có thời gian đi chọn lễ phục với Tư Mỹ. Mẹ vốn muốn đi chọn với con bé, nhưng nghĩ lại thì gu thẩm mỹ của mình không theo kịp trào lưu của thanh niên tụi con. Vẫn nên để đám trẻ tuổi như mấy đứa đi chọn cùng nhau thì hơn!”
“Nhã Tịnh, mẹ biết trước đây con có xích mích với Tư Mỹ, nhưng đều là hiểu lầm cả. Sau này chúng ta là người một nhà, con và Tư Mỹ cũng nên chung sống hoà thuận.”
Đột nhiên, giọng nói của Thịnh Vân Hiên trở nên nghẹn ngào: “Nhã Tịnh, tuy Thiên Hàn không còn nhưng con mãi là con dâu của nhà họ Lưu chúng ta. Nhã Tịnh, mẹ hy vọng con và Tư Mỹ có thể hòa thuận.”
Từ khi bà ấy biết Nhan Nhã Tịnh là người phụ nữ năm xưa cứu Lưu Thiên Hàn, hai người đã hoá giải khúc mắc. Thịnh Vân Hiên thật sự đối xử rất tốt với cô, Nhan Nhã Tịnh cũng biết, mấy câu này của bà ấy là thật sự muốn tốt cho mình, nhưng cô không thể chung sống hoà thuận với Cung Tư Mỹ được.
Chưa nói đến chuyện Cung Tư Mỹ cố tình tạo ra vụ tai nạn xe khiến Lưu Thiên Hàn trở thành Lưu Gia Thành. Chỉ riêng việc cô ta muốn cái mạng này của cô thôi là cô đã không bao giờ tha thứ rồi.
Cô biết được từ chỗ Nhạc Dũng, người bắt trói cô cho sói ăn là người của nhà họ Cung. Tuy cuối cùng cô được thả ra, còn nói gì mà bắt nhầm người, nhưng có điên cô mới tin mấy lời quái quỷ này!
“Mẹ, mẹ có cảm thấy anh hai và Thiên Hàn rất giống nhau không? Giống đến mức như cùng một người ấy?”
Không ngờ bỗng dưng Nhan Nhã Tịnh lại hỏi câu này, Thịnh Vân Hiên chợt ngây ra.
Bà ấy nói thật cho cô nghe: “Thiên Hàn và Gia Thành từ nhỏ đã giống nhau rồi. Hai đứa nó theo ông bà nội lớn lên từ nhỏ, có lúc mẹ nhìn hai đứa nó cũng không phân biệt được.”
“Nhã Tịnh, mẹ biết con gặp Gia Thành sẽ nhớ tới Thiên Hàn. Nhưng Nhã Tịnh à, Gia Thành không thể nào là Thiên Hàn được. Gia Thành từng nói rồi, nó đã quên gần hết những chuyện trước đây, nhưng nó quả thật chính là Lưu Gia Thành.”
“Nhã Tịnh, mẹ biết Thiên Hàn mất khiến con rất buồn, con không cách nào chấp nhận. Mẹ cũng rất buồn, không muốn mất đi Thiên Hàn. Nhưng dù mẹ khó chịu ra sao thì mẹ cũng hy vọng con có thể quên Thiên Hàn. Nhã Tịnh, hãy quên Thiên Hàn đi. Mẹ hy vọng con có những ngày tháng tốt hơn, có thể gặp được người phù hợp hơn. Cho dù con không còn là con dâu của Thịnh Vân Hiên mẹ nữa thì con cũng vẫn là con gái của mẹ, con gái cả đời này của mẹ.”
“Mẹ…”
Nghe những lời thật lòng này của Thịnh Vân Hiên, cô xém chút bật khóc. Cô nghĩ, sau khi Lệ Bảo Khiết qua đời, cô mãi mãi cũng không còn mẹ nữa. Không ngờ cô vẫn có thể cảm nhận được tình thương của một người mẹ từ Thịnh Vân Hiên.
“Nhã Tịnh, ngày mai con đi chọn lễ phục giúp Tư Mỹ nhé. Đợi khi con kết hôn, mẹ sẽ đi chọn đồ với con!”
Vành mắt của Nhan Nhã Tịnh ươn ướt, Thịnh Vân Hiên đã nói đến mức này rồi, chắc chắn cô không thể từ chối nữa.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai con sẽ đi chọn lễ phục với Tư Mỹ. Con nhất định sẽ chung sống hoà thuận với cô ta!”
Hòa thuận mới lạ!
Thịnh Vân Hiên nhận được câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh mới yên lòng mà cúp máy.
Nhan Nhã Tịnh lại đứng yên tại chỗ rất lâu cũng chưa tỉnh táo lại được. Cô luôn trông mong có một ngày có thể mặc bộ váy cưới gả cho người đàn ông cô yêu nhất. Nhưng người cô yêu, cả đời này chỉ có anh Lưu thôi.
Mà người đàn ông cô yêu nhất, ngày kia sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ! Cô không rộng lượng đến mức chúc phúc cho anh và cô ta, cô chỉ có thể phá hoại bằng mọi cách!
Nhan Nhã Tịnh biết Thịnh Vân Hiên bảo cô đi chọn lễ phục với Cung Tư Mỹ chắc chắn là do cô ta đề nghị.
Cung Tư Mỹ không muốn thấy cô sống tốt, định nhân cơ hội này để khoe khoang, tàn nhẫn châm chọc cô.
Đáng tiếc, Cung Tư Mỹ đã tính nhầm mất rồi, Nhan Nhã Tịnh cô đâu có dễ bị đánh bại như thế. Ngược lại cô cũng muốn xem thử rốt cuộc ngày mai ai mới là người không vui!
Nhan An Mỹ không gạt cô, cà phê quả thật đã nguội, cũng không thấy điều gì khác lạ trên mặt của cô bé.
Còn gương mặt nhỏ nhắn điển trai của Nhan An Bảo lại sưng tấy rõ rệt.
Thấy gương mặt nhỏ của cậu bé sưng vù, Tô Thu Quỳnh đau lòng muốn khóc.
Nhan An Bảo chu đáo an ủi cô ấy: “Dì Thu Quỳnh, dì đừng khóc nữa. Con không đau, không thấy đau tí nào cả!”
“Đúng đó dì Thu Quỳnh, anh trai là đàn ông, anh ấy không sợ đau đâu!” Tuy cũng khá đau lòng cho Nhan An Bảo nhưng Nhan An Mỹ không muốn làm Tô Thu Quỳnh buồn, cô bé hiểu chuyện nói.
“Thu Quỳnh, cậu đừng khó chịu nữa. Lúc nãy mình đã kiểm tra cho An Bảo rồi, thằng bé không sao. Chườm đá lạnh vào sẽ nhanh chóng bớt sưng ngay thôi.” Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn làm cô ấy áy náy, bèn nhẹ giọng an ủi.
“An Bảo, An Mỹ, dì biết hai đứa muốn tốt cho dì, muốn giúp dì trút giận, nhưng dù sao tụi con vẫn là con nít, tụi con phải học cách bảo vệ chính mình trước đã.”
Tô Thu Quỳnh lau nước mắt, vô cùng nghiêm túc nói chuyện với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Lần này cà phê đã nguội, An Mỹ không bị thương, nhưng lỡ như là cà phê bị nóng thì sao? Hơn nữa, sức lực của tụi con cũng không bằng An Tình. Sau này dì không cho phép tụi con mạo hiểm vì dì nữa!”
“Dì Thu Quỳnh, tụi con biết lỗi rồi. Sau này tụi con sẽ chú ý.” Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, đồng thanh đáp lại.
“Ồ! An Tình bị cảnh sát đưa đi rồi!” Đột nhiên Nhan Nhã Tịnh chú ý đến tin hot này, không khỏi kích động thốt lên.
Vì trước đây Chiến Mục Hàng luôn che chở cho An Tình nên cho dù năm xưa cô ta hại Tô Thu Quỳnh vào tù cũng chưa từng chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Lần này, cả thế giới đều biết việc An Tình ngược đãi trẻ em, đã thế Lâm Tiêu còn tìm được nhân viên nhà tù bạo hành Tô Thu Quỳnh năm xưa, vừa đe doạ vừa dụ dỗ để bọn họ định tội An Tình. Cho dù Chiến Mục Hàng muốn che chở cho cô ta thì An Tình cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!
“Chú Lâm Tiêu đẹp trai quá!” Nhìn thấy mấy nhân viên nhà tù bạo hành Tô Thu Quỳnh năm đó đã nhận tội của mình trên mạng, Nhan An Mỹ không nhịn được thốt lên.
“Anh cũng thấy chú Lâm Tiêu đẹp trai!” Nhan An Bảo nhìn máy tính bên cạnh: “Dì Thu Quỳnh, chú Lâm Tiêu cũng đã tuyên bố trước mọi người dì là bà xã của chú ấy rồi, hai người định khi nào kết hôn đây?”
Tô Thu Quỳnh hơi đỏ mặt, cô ấy e ngại nhìn sang chỗ khác: “Con nít không được xen vào chuyện của người lớn!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ăn ý nhìn nhau, dì Thu Quỳnh xấu hổ rồi kìa!
Bỗng dưng tụi nhỏ cảm thấy muốn làm hoa đồng ghê!
Sau khi xác định hai đứa nhỏ không sao, Nhan Nhã Tịnh lái xe đi thẳng tới bên ngoài biệt thự của Lưu Thiên Hàn.
Kể ra cũng trùng hợp, đúng lúc anh vừa lái xe về. Nhan Nhã Tịnh xuống xe, nhanh chóng chắn phía trước chiếc xe thể thao của anh.
“Anh hai, anh xuống xe đi, em có chuyện muốn nói với anh!”
Lưu Thiên Hàn không xuống xe. Anh thong thả kéo cửa sổ xe xuống, đôi mắt sâu thẳm mang vẻ mất kiên nhẫn rõ rệt.
“Có chuyện gì?”
Vừa nghĩ tới việc anh đồng ý đính hôn với Cung Tư Mỹ là Nhan Nhã Tịnh lại vô cùng tức giận. Cô định đạp lên cửa xe của anh một cước rồi nói với anh rằng đầu của anh bị lừa đá rồi đúng không? Ai cho phép anh đính hôn với Cung Tư Mỹ!
Nhưng cô sợ mình nói như vậy sẽ càng đẩy anh xa hơn, cho nên định nhỏ nhẹ trước: “Anh hai, anh có thể đừng đính hôn với Cung Tư Mỹ được không? Coi như em xin anh đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.