Đúng ra là Chiến Mục Hàng thực sự không muốn để lộ khía cạnh tăm tối này ra trước mặt Tô Thu Quỳnh chút nào cả, nhưng biết làm thế nào được đây? Anh ta sợ! Anh ta sợ sau khi mình để Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đi khỏi, tình cảm của họ sẽ ngày càng đậm sâu, anh ta sẽ càng không thể chen chân vào được! Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng lại đê tiện đến mức lấy mạng sống của Lâm Tiêu ra để đe dọa cô thế này. Nhưng Chiến Mục Hàng sẽ không đe dọa được cô đâu, mãi mãi không bao giờ đe dọa được cô đâu! Tô Thu Quỳnh lấy thân mình chắn trước mặt Lâm Tiêu. Nụ cười châm chọc, lãnh đạm vẫn hiện hữu trên gương mặt cô: “Được đấy. Hôm nay anh giết cả tôi lẫn Lâm Tiêu đi là vừa khéo, để chúng tôi được xuống dưới kia làm một đôi uyên ương!” “Thu Quỳnh, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu!” Lâm Tiêu kiên định gằn từng chữ một. Bị bao nhiêu súng ống chĩa vào như thế mà Lâm Tiêu thật sự không hề hoảng sợ. Người lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh như anh có nguy hiểm nào chưa từng trải qua? Mấy khẩu súng đã đòi dọa dẫm được anh thì quá viển vông! Lâm Tiêu lẳng lặng kéo Tô Thu Quỳnh vào lòng. Anh chỉ lo súng đạn không có mắt, sẽ vô tình làm Tô Thu Quỳnh bị thương. Lâm Tiêu nhướng mày, trên gương mặt khôi ngô, tuấn tú đến mức cả thánh thần lẫn con người đều phẫn nộ ấy vẫn hiện lên vẻ xấc xược: “Chiến Thất, anh cũng bản lĩnh thật nhỉ! Làm mấy vụ giết người phóng hỏa ngày càng lên tay rồi đấy. Có giỏi thì hôm nay anh cho người giết chết Lâm Tiêu này đi. Nếu không, cả đời này anh đừng hòng đụng được đến một cọng tóc của Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng giật phắt khẩu súng trong tay gã đàn em đứng cạnh mình. Họng súng đen ngòm, dí sát vào huyệt thái dương của Lâm Tiêu: “Lâm Tam, anh vẫn tưởng tôi không dám giết anh thật à?” “Lâm Tiêu!” Tô Thu Quỳnh hét lên thất thanh. Cũng không biết sức lực ở đâu ra mà cô cướp được khẩu súng trong tay một vệ sĩ trước mặt, dí mạnh vào đầu mình. Cô nhìn Chiến Mục Hàng, ánh mắt không hề che giấu nỗi chán ghét và mỉa mai: “Chiến Mục Hàng, nếu như anh làm Lâm Tiêu mảy may bị thương, tôi sẽ chết trước mặt anh ngay lập tức!” “Thu Quỳnh, bỏ súng xuống!” Lâm Tiêu hoàn toàn không đếm xỉa gì đến việc Chiến Mục Hàng đang dí súng vào huyệt thái dương của mình. Anh chỉ sợ Tô Thu Quỳnh sẽ thật sự tự làm mình bị thương. Trước đây đã từng có vô số lần Tô Thu Quỳnh thử kết liễu sinh mạng của mình rồi. Cô nói đến cái chết chắc chắn không chỉ vì muốn dọa dẫm Chiến Mục Hàng! Chiến Mục Hàng cũng không ngờ Tô Thu Quỳnh lại đem mạng sống của chính mình ra uy hiếp anh ta. Anh ta giận đến nỗi muốn giết người, nhưng anh ta cũng buộc phải thừa nhận rằng, sự uy hiếp của Tô Thu Quỳnh đã thành công. Anh ta thật sự không thể giương mắt nhìn Tô Thu Quỳnh chết ngay trước mặt anh ta. “Tô Thu Quỳnh, em giỏi lắm! Em giỏi lắm!” Chiến Mục Hàng đáp khẩu súng xuống đất. Cặp mắt đỏ ngầu của anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh chằm chằm: “Tô Thu Quỳnh, đừng tưởng rằng ra khỏi cánh cửa này thì em sẽ được tự do. Anh không buông tay đâu! Ngày nào Chiến Mục Hàng này còn sống thì em đừng hòng ở bên Lâm Tiêu được!” Chiến Mục Hàng quay ngoắt đi lên lầu. Anh ta sợ càng nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh tình tứ với nhau thêm nữa, anh ta sẽ bất chấp, kéo tất cả mọi người cùng xuống địa ngục mất! Lâm Tiêu đưa Tô Thu Quỳnh đến thẳng tiểu khu Phúc Tinh. Vừa bước vào cửa căn hộ, Tô Thu Quỳnh đã lên tiếng trước: “Lâm Tiêu, chúng ta chia tay đi.” Lâm Tiêu đang định giúp Tô Thu Quỳnh thay đôi dép đi trong nhà, bàn tay cầm dép của anh bỗng chốc khựng lại giữa khoảng không. Anh tưởng mình nghe nhầm. Anh cố gắng gượng nở một nụ cười: “Thu Quỳnh, em vừa nói gì cơ?” “Lâm Tiêu, em nói là, chúng ta chia tay đi.” Tay Lâm Tiêu run run, chiếc dép trong tay bất chợt rơi xuống sàn. Chiếc dép rất nhẹ, không tạo ra tiếng động gì lớn lắm, nhưng Lâm Tiêu lại cảm thấy trái tim mình đã bị đập thủng một lỗ. Tất nhiên là anh sẽ không đồng ý chia tay với Tô Thu Quỳnh. Anh cố gắng ép mình nói với cô bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Thu Quỳnh, tại sao tự dưng lại muốn chia tay anh? Chẳng lẽ chúng ta như thế này không tốt sao?” “Lâm Tiêu, em xin lỗi.” Tô Thu Quỳnh cúi nửa mi mắt xuống. Người mà cô thấy áy náy nhất suốt cuộc đời này là Lâm Tiêu. Khoảnh khắc này, đến một người kiêu hãnh như cô mà cũng không dám nhìn vào mắt anh. “Lâm Tiêu, em cảm thấy em rất ích kỷ. Em không hề yêu anh, nhưng vẫn liên tục đòi hỏi hơi ấm từ anh. Nói là muốn dành cả cuộc đời để đền đáp lòng tốt của anh với em, nhưng thực tế là em quá ích kỷ, muốn sống như con ma cà rồng cả đời, bắt anh phải hy sinh cho em không ngừng nghỉ. Còn em thì mãi mãi không thể nào trao được cho anh một trái tim chân thành.” “Thu Quỳnh, anh không quan tâm! Miễn là em bằng lòng ở bên anh, anh có thể không bận tâm đến bất cứ điều gì.” Lâm Tiêu cố chấp ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng. Thật ra vừa rồi khi Tô Thu Quỳnh nói rằng cô không hề yêu anh, trái tim anh đau như nghẹn thở. Anh tưởng rằng bao ngày qua sớm tối bên nhau, cô đã phần nào để tâm đến anh. Vậy mà đến cuối cùng, vẫn chỉ có mình anh đơn phương. Nhưng dù cho cô mãi mãi không thể đem lòng yêu anh, anh cũng chẳng buông tay được. Chiến Mục Hàng yêu Tô Thu Quỳnh điên dại, anh nào có khác đâu! Không có Tô Thu Quỳnh, những ngày tháng sau này, quãng đời dài đằng đẵng còn lại đều trở nên vô nghĩa. “Nhưng Lâm Tiêu ạ, em bận tâm!” Tô Thu Quỳnh dứt từng chút một ra khỏi vòng tay của Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, như thế này không công bằng với anh. Em không thể ích kỷ vậy được!” “Thu Quỳnh, ở bên anh đi, em không ích kỷ! Em chia tay anh mới là ích kỷ!” Lâm Tiêu đã quen chiều theo ý Tô Thu Quỳnh, nhưng với vấn đề trọng đại như chia tay, anh không thể mặc cho cô ra quyết định được. “Tô Thu Quỳnh, hôm nay anh nói ngay tại đây luôn, em đã nhận lời làm bạn gái của anh thì cả đời này, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay với anh!” Tô Thu Quỳnh thở dài bất lực: “Lâm Tiêu, việc gì anh phải như thế? Anh biết mà, mối quan hệ của hai chúng ta không thể công khai được.” “Em từng ly hôn, từng mất hai đứa con, tay em còn tàn tật, em còn là một đứa từng đi tù. Ba mẹ anh và dòng họ sẽ không đồng ý cho anh đến với một người phụ nữ như em đâu.” Tô Thu Quỳnh ngừng lại một thoáng, sau đó nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Lâm Tiêu, em thật sự rất cảm kích anh vì đã tốt với em, nhưng càng cảm kích thì em lại càng không thể hủy hoại anh được.” Tô Thu Quỳnh biết dư luận xã hội đáng sợ đến nhường nào. Nhất là người có địa vị như Lâm Tiêu. Tổn thất mà những tin tức tiêu cực đem lại cho anh, cho nhà họ Lâm là không thể đong đếm được. Lâm Tiêu và cô dây dưa sẽ đem đến tin tức tiêu cực nhất với anh. “Tô Thu Quỳnh, ai nói là mối quan hệ của chúng ta không thể công khai?” Lâm Tiêu trở nên kích động: “Tô Thu Quỳnh, anh sẽ đường hoàng đứng bên cạnh em! Nếu em không tin anh, ngày mai chúng ta sẽ ra ủy ban đăng ký kết hôn!” “Lâm Tiêu, đừng gây chuyện nữa. Em không muốn anh cãi nhau với người nhà vì em.” Trầm lặng một thoáng, Tô Thu Quỳnh nói tiếp: “Lâm Tiêu, chúng ta hãy hợp tan trong yên bình đi.” “Không đời nào!” Lâm Tiêu tức đỏ con mắt: “Tô Thu Quỳnh, em đánh cắp trái tim anh đi rồi, bây giờ lại quăng cho anh một câu ‘hợp tan trong yên bình’ là thế nào? Tô Thu Quỳnh, em đúng là đồ vô trách nhiệm!” Lâm Tiêu cảm thấy những lời này vẫn chưa đủ để thể hiện cơn phẫn nộ của anh. Anh ngẫm nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Tô Thu Quỳnh, em làm thế này là đang lừa gạt tình cảm của anh. Tô Thu Quỳnh, em có lỗi với anh lắm!” Tô Thu Quỳnh cũng biết mình có lỗi với Lâm Tiêu, nhưng cô không thể trao cho anh một con tim chân thành thì còn có thể trao cho anh thứ gì nữa? Chỉ có xác thân cô mà thôi! “Lâm Tiêu, xin lỗi. Em chỉ có thể trao thân cho anh được thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]