Nhìn giọt màu đỏ tươi chói mắt, Tô Thu Quỳnh không khỏi sững sờ. Thấy Tô Thu Quỳnh phát hiện chuyện ngón tay anh ta bị thương, Chiến Mục Hàng cũng không giấu diếm nữa, nếu như đã bị Tô Thu Quỳnh nhìn thấy rồi, chi bằng để cô nhìn thấy hẳn luôn, có lẽ cứng không được, khổ nhục kế có khi lại có hiệu quả không ngờ tới. Nghĩ đến đây, Chiến Mục Hàng thoải mái đưa bàn tay bị thương ra trước mặt Tô Thu Quỳnh. “Tô Thu Quỳnh, anh bị thương rồi.” Tô Thu Quỳnh thờ ơ. Bị Tô Thu Quỳnh phớt lờ như vậy, tâm hồn nhỏ bé của Chiến Mục Hàng cũng bị tổn thương, anh ta lắc lắc tay mình, tiếp tục tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Thu Quỳnh. “Tô Thu Quỳnh, anh chảy rất nhiều máu, đau lắm.” Sau khi nói xong câu này, Chiến Mục Hàng cũng bị chính mình làm cho ghê tởm muốn ói luôn. Từ khi nào mà anh ta lại trở nên nhõng nhẽo như thế! Người đàn ông đổ máu không đổ lệ, vậy mà có một ngày lại giả bộ đáng thương trước mặt một người phụ nữ! Tô Thu Quỳnh nói không sai, anh ta thực sự có chút ghê tởm! Tuy nghĩ như vậy, nhưng Chiến Mục Hàng vẫn không từ bỏ việc tiếp tục biểu diễn khổ nhục kế. Anh ta vừa lắc tay, vết thương lại rỉ máu ra, anh ta giả vờ đau khổ nhíu mày lại: “Tô Thu Quỳnh, em không thể quan tâm anh một chút sao? Anh bị thương rồi, thực sự đau lắm đấy.” “Ha!” Tô Thu Quỳnh nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh, khuôn mặt như hoa ưu đàm nở rộ, nhưng trong mắt lại không có chút ánh sáng nào. “Khổ nhục kế đấy à? Chiến Mục Hàng, diễn xuất này của anh vụng về quá đấy!” Tô Thu Quỳnh khựng lại một thoáng rồi lại tiếp tục cười khẩy nói: “Chiến Mục Hàng, nếu như anh chặt đứt một ngón tay rồi nói đau thì có khi tôi còn nhìn anh thêm một cái. Nhưng bây giờ anh mới rách chút da đã kêu đau, anh nói xem tôi nên nói anh là gì đây? Đỏng đảnh hả? Ừm, đúng là đỏng đảnh thật!” Chiến Mục Hàng ngồi nghệt người ra đó, anh ta như bị ma ám vậy, nhìn ngón tay út bị đứt bên tay trái của Tô Thu Quỳnh. Đúng rồi, khổ nhục kế của anh ta nực cười tới mức nào chứ, mới chỉ chảy chút máu mà đã kêu đau, Tô Thu Quỳnh còn bị chặt đứt một ngón tay út kia kìa, phải đau đến mức nào chứ! Không thể biểu diễn khổ nhục kế tiếp được nữa, nhưng Chiến Mục Hàng vẫn cố gắng muốn có được một chút thiện cảm trước mặt Tô Thu Quỳnh. Anh ta cẩn thận dè dặt gắp một đũa mì lên, đưa tới bên miệng Tô Thu Quỳnh gần như là khẩn cầu: “Tô Thu Quỳnh, anh không dùng khổ nhục kế nữa, em thử mì thịt bò anh nấu xem có ngon không, được chứ?” Như thể sợ Tô Thu Quỳnh không muốn ăn, Chiến Mục Hàng vội vàng nói thêm một câu: “Tô Thu Quỳnh, một miếng thôi, chỉ thử đúng một miếng thôi là được. Trước đây em thích ăn mì thịt bò nhất mà, em thử một miếng đi, có được không?” Thực ra Chiến Mục Hàng còn muốn nói rằng, Tô Thu Quỳnh, nếu như em thích mì thịt bò anh nấu, vậy sau này ngày nào anh cũng nấu cho em. Anh không chỉ nấu mì thịt bò cho em, mà những món ăn khác anh đều có thể nấu cho em. Mỗi một bữa cơm, bốn món mặn một món canh, anh bảo đảm sẽ nuôi em trắng trẻo mập mạp. Nhưng Chiến Mục Hàng sợ anh ta nói rồi sẽ càng khiến Tô Thu Quỳnh chán ghét hơn, nên anh ta không thể nói những lời này ra được. “Chiến Mục Hàng, tôi đã không ăn thịt bò từ lâu rồi.” Mãi lâu sau, Tô Thu Quỳnh mới đáp lại với vẻ mặt vô cảm. “Từ lúc tôi sống trong chuồng bò một tháng thì tôi đã không ăn thịt bò nữa rồi.” Không chỉ thịt bò, đến cả thịt chó cô cũng không ăn nữa, bởi vì, cô còn từng ở trong lồng chó một tháng. Biểu cảm trên mặt Chiến Mục Hàng lập tức cứng đờ. Tô Thu Quỳnh nói thì nhẹ bẫng, nhưng lại khiến anh ta bất giác nhớ tới những chuyện Tô Thu Quỳnh đã từng trải qua ở trong tù mà Minh Quân báo cáo lại với anh ta. Cô từng ở trong chuồng bò, từng bị nhốt trong lồng chó, thậm chí còn bị ép ăn rất nhiều thứ bẩn thỉu… Khoảng thời gian tăm tối đó, anh ta cố gắng không nghĩ tới, anh ta hy vọng Tô Thu Quỳnh cũng có thể quên đi, thế nhưng, nỗi sỉ nhục và đau đớn khắc vào tận xương đó, Tô Thu Quỳnh không thể quên được! Chiến Mục Hàng sợ bát mì thịt bò mà mình nấu này khiến Tô Thu Quỳnh khó chịu, bèn hoảng loạn bưng bát sang một bên. Anh ta nhớ tới điều gì đó, trên mặt lại có ánh sáng, liền vội vàng lấy một cây kẹo mút vị dâu tây trong túi áo ra, lấy lòng đưa tới trước mặt Tô Thu Quỳnh. “Tô Thu Quỳnh, kẹo mút vị dâu tây này.” Tầm mắt của Tô Thu Quỳnh chậm rãi chuyển từ kẹo mút lên mặt của Chiến Mục Hàng, cô mỉm cười nhìn Chiến Mục Hàng, có tự giễu, nhưng càng nhiều hơn là lạnh lẽo. Khi đó, cô để ý tới Chiến Mục Hàng như vậy cũng nhờ có một cây kẹo mút kia. Tô Thu Quỳnh trong quá khứ đúng thật là thích ăn kẹo mút, nhưng Tô Thu Quỳnh bây giờ sợ nhất là ăn đồ ngọt. Nửa cuộc đời này của cô, quá khổ, mỗi lần ăn được vị ngọt đều giống một sự châm chọc khắc vào trong xương. Chiến Mục Hàng cuống cuồng bóc vỏ kẹo mút ra cho Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em thử đi, em thử một miếng đi có được không?” “Bốp!” Tô Thu Quỳnh đập một phát vào cây kẹo mút cho nó rơi xuống đất, cô cười lạnh lùng nhìn cây kẹo mút trên sàn: “Chiến Mục Hàng, đồ anh đưa tới bảo tôi ăn, tôi chê bẩn!” Đôi mắt của Chiến Mục Hàng đau như muốn nứt ra, anh ta vừa định nói thêm gì đó thì bên ngoài phòng khách chợt vang lên tiếng đánh nhau. Tô Thu Quỳnh biết là Lâm Tiêu tới rồi. Cô đứng dậy, nhanh chân lao về phía cửa phòng khách. “Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng dồn sức túm lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, trong mắt anh ta là vẻ khẩn cầu đau đớn: “Tô Thu Quỳnh, anh không cho em đi với Lâm Tam!” Chiến Mục Hàng vừa mới dứt lời, Lâm Tiêu tỏa khí lạnh quanh thân đã xông vào, quần áo anh hơi xộc xệch, rõ ràng là ban nãy vừa trải qua một trận ẩu đả. Khi tầm mắt dừng trên người Tô Thu Quỳnh, đôi mắt xanh sẫm kia của anh liền rút sạch vẻ tàn độc, chỉ còn lại sự dịu dàng khó cưỡng. “Thu Quỳnh!” Lâm Tiêu đi tới, ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng, trong giọng nói của anh là sự vui mừng rất rõ ràng: “Thu Quỳnh, anh thực sự rất vui, khi em gặp nguy hiểm, người đầu tiên mà em nhớ tới là anh.” Nhìn Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu ôm chặt lấy nhau, bàn tay nắm lấy cổ tay của Chiến Mục Hàng bỗng nhiên trượt xuống. Bảo sao Lâm Tiêu có thể tới nhanh như vậy, hóa ra là Tô Thu Quỳnh báo cho Lâm Tiêu à! Ha! Nguy hiểm ư? Ở cùng với Chiến Mục Hàng anh ta là gặp nguy hiểm sao? Từ khi nào mà Chiến Mục Hàng anh ta còn đáng sợ hơi sài lang hổ báo như vậy! “Lâm Tiêu, chúng ta về nhà đi.” Tô Thu Quỳnh dựa vào trong lòng Lâm Tiêu, dáng vẻ vô cùng ỷ lại, Chiến Mục Hàng nhìn mà nhức mắt vô cùng. Hơn nữa, về nhà... Chỗ của Lâm Tiêu đã là ngôi nhà mà cô nhận định rồi! Sao có thể như thế được! “Được, Thu Quỳnh, chúng ta về nhà.” Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đan mười ngón tay vào nhau, ăn ý cùng cất bước đi ra bên ngoài phòng khách. “Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!” Khó khăn lắm Chiến Mục Hàng mới đưa Tô Thu Quỳnh được tới biệt thự Bán Sơn, đương nhiên anh ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh rời đi như vậy được. Anh ta nhanh chân chặn lại trước mặt Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu: “Tô Thu Quỳnh, em không thể quay về với Lâm Tam được! Lâm Tam sẽ không cưới em đâu, anh ta chỉ chơi đùa tình cảm của em thôi!” “Chiến Thất, anh tưởng đàn ông trên cả thế giới này đều giống như anh sao, chỉ biết đùa cợt tình cảm phụ nữ thôi ư?” Lâm Tiêu nói gằn từng câu từng chữ một: “Đời này của Lâm Tiêu tôi, nếu như có kết hôn thì vợ của tôi cũng chỉ có thể là Tô Thu Quỳnh!” Thấy lời này của anh ta không níu kéo được Tô Thu Quỳnh, trong mắt Chiến Mục Hàng lập tức lộ ra vẻ quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Anh ta phất tay, vệ sĩ bên ngoài phòng khách bao vây Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh lại, bọn họ còn rút súng từ eo ra. Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ sòng sọc, gằn từng chữ một: “Tô Thu Quỳnh, ở lại đi, làm người phụ nữ của Chiến Mục Hàng anh! Nếu không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Lâm Tam!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]