Nhìn giọt màu đỏ tươi chói mắt, Tô Thu Quỳnh không khỏi sững sờ.
Thấy Tô Thu Quỳnh phát hiện chuyện ngón tay anh ta bị thương, Chiến Mục Hàng cũng không giấu diếm nữa, nếu như đã bị Tô Thu Quỳnh nhìn thấy rồi, chi bằng để cô nhìn thấy hẳn luôn, có lẽ cứng không được, khổ nhục kế có khi lại có hiệu quả không ngờ tới.
Nghĩ đến đây, Chiến Mục Hàng thoải mái đưa bàn tay bị thương ra trước mặt Tô Thu Quỳnh.
“Tô Thu Quỳnh, anh bị thương rồi.”
Tô Thu Quỳnh thờ ơ.
Bị Tô Thu Quỳnh phớt lờ như vậy, tâm hồn nhỏ bé của Chiến Mục Hàng cũng bị tổn thương, anh ta lắc lắc tay mình, tiếp tục tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Tô Thu Quỳnh.
“Tô Thu Quỳnh, anh chảy rất nhiều máu, đau lắm.”
Sau khi nói xong câu này, Chiến Mục Hàng cũng bị chính mình làm cho ghê tởm muốn ói luôn. Từ khi nào mà anh ta lại trở nên nhõng nhẽo như thế!
Người đàn ông đổ máu không đổ lệ, vậy mà có một ngày lại giả bộ đáng thương trước mặt một người phụ nữ!
Tô Thu Quỳnh nói không sai, anh ta thực sự có chút ghê tởm!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Chiến Mục Hàng vẫn không từ bỏ việc tiếp tục biểu diễn khổ nhục kế. Anh ta vừa lắc tay, vết thương lại rỉ máu ra, anh ta giả vờ đau khổ nhíu mày lại: “Tô Thu Quỳnh, em không thể quan tâm anh một chút sao? Anh bị thương rồi, thực sự đau lắm đấy.”
“Ha!”
Tô Thu Quỳnh nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh, khuôn mặt như hoa ưu đàm nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309537/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.