Con người, ít nhiều gì vẫn luôn có chút hư vinh. An Tình không yêu Lý Hoài Nam, nhưng không khoảng thời gian này Lý Hoài Nam theo đuổi tỏ tình với cô ta, vẫn mang đến cho cô ta cảm giác hư vinh lớn lao.
Dù sao thì với thân phận và địa vị như Lý Hoài Nam đương nhiên là mắt cao hơn đầu, anh ta có thể tình sâu thắm thiết với cô ta, vậy chứng tỏ cô ta vẫn đầy mị lực.
Huống hồ, nếu có Lý Hoài Nam giúp cô ta thì việc cô ta muốn làm nhất định sẽ dễ dàng đạt được hơn.
Lý Hoài Nam là bạn tốt của Chiến Mục Hàng, nếu như anh ta dám theo đuổi cô ta ở sau lưng Chiến Mục Hàng thì chứng tỏ anh ta đã ngầm đồng ý cho cô ta một chân đạp hai thuyền rồi. Dù sao đi nữa thì Chiến Mục Hàng cũng không muốn chạm vào cô ta, cô ta cần một người bạn giường cố định, vậy chi bằng cứ lợi dụng Lâm Tiêu đi.
An Tình rúc vào ngực của Lý Hoài Nam, nhu nhược đáng thương mà nhìn anh ta: “Lý Hoài Nam, đứa nhỏ trong bụng em lúc đó không phải là của anh Mục Hàng.”
“Anh Mục Hàng, anh ấy, anh ấy chưa từng chạm vào em, kể cả anh ấy có uống say, em chủ động bò lên giường anh ấy thì anh ấy cũng không chạm vào em.”
“Tối hôm sau, em thấy khó chịu nên đã đi đến quán bar để tự chuốc say, rồi em say rượu, bất tỉnh nhân sự, đến khi em thức dậy rồi thì mới phát hiện ra rằng mình đã bị một tên đàn ông xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309469/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.