“Với gia thế và tài hoa của anh, anh hoàn toàn có thể tìm một người phụ nữ tốt hơn tôi gấp trăm lần, anh không cần phải lãng phí thời gian với tôi làm gì, tôi từng gả cho người khác, từng ngồi tù. Bây giờ còn bị bôi nhọ khắp mạng, tôi đã không phải là Tô Thu Quỳnh mà anh đem lòng yêu lúc trước nữa rồi. Tình yêu của anh dành cho Tô Thu Quỳnh tỏa sáng chói lòa chứ không phải Tô Thu Quỳnh có đầy khuyết điểm như bây giờ.” “Lâm Tiêu, tôi thừa nhận, tối nay anh cứu tôi khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Thậm chí, trong phút chốc tôi còn mơ hồ tưởng rằng mình có tình cảm với anh. Nhưng bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi, cảm động suy cho cùng vẫn không phải là rung động. Lâm Tiêu, thực sự đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng với anh.” Nói xong câu này, Tô Thu Quỳnh quay người, muốn quay trở về căn chung cư đối diện. Cô không cho Lâm Tiêu được bất cứ thứ gì, nếu như cô cậy vào việc Lâm Tiêu tốt với cô, mù quáng lấy sự ấm áp từ anh mà không đáp lại, thế thì quá đáng khinh.. Hơn nữa, gia tộc như nhà họ Lâm sẽ không chấp nhận một người phụ nữ từng ly hôn, càng không chấp nhận một người phụ nữ có bê bối. Cô sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng cũng tự biết thân biết phận. “Tô Thu Quỳnh!” Lâm Tiêu nhanh chân đứng dậy, anh ta ấn Tô Thu Quỳnh lên cửa, không cho cô cơ hội rời đi. “Tô Thu Quỳnh, đừng nói cái gì mà không xứng với anh! Em đang coi thường anh thôi!” “Tô Thu Quỳnh, anh biết em coi thường anh, nhưng mà, em không thể cho anh một cơ hội được bảo vệ em sao? Anh không xin em yêu anh bằng tình cảm giống như thế, chỉ cần em sẵn lòng ở lại bên anh là được.” “Anh thừa nhận, ban đầu anh bị hấp dẫn bởi Tô Thu Quỳnh tỏa sáng chói lòa, nhưng bây giờ, anh càng yêu Tô Thu Quỳnh toàn thân đầy vết thương hơn. Anh không quan tâm em từng ở bên ai, anh cũng không quan tâm em từng bị ai ức hiếp, anh chỉ biết rằng, đời này Lâm Tiêu anh đã xác định là em rồi!” Lâm Tiêu cố chấp ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh thích em mà, thích đến mức, chỉ nghĩ tới tên em thôi là trong lòng đã vui mừng. Tô Thu Quỳnh, cả đời này, Lâm Tiêu anh không có em thì không được.” Lời Lâm Tiêu nói khiến cõi lòng Tô Thu Quỳnh khó chịu, nhưng cô càng sợ nếu cứ kéo Lâm Tiêu lùi lại mãi thế này, sau này sẽ khiến anh ta càng khó chịu hơn. Có những lúc cần phải đâm thật mạnh, cắt đứt thật nhanh. Tô Thu Quỳnh ngẩng mặt lên, nói với anh ta vô cùng nghiêm túc: “Nhưng Lâm Tiêu, tôi không thích anh! Tôi đâu thể ở bên một người tôi không thích được. Cho nên là Lâm Tiêu à, hãy quên Tô Thu Quỳnh vô tâm tàn nhẫn này đi!” “Lâm Tiêu, xin lỗi, tạm biệt anh!” Nhân lúc Lâm Tiêu đang sững sờ ra đó, Tô Thu Quỳnh nhanh chân mở cửa ra xông sang căn chung cư đối diện. Tô Thu Quỳnh tưởng rằng Chiến Mục Hàng đã rời đi từ lâu rồi, ai ngờ cô vừa mở cửa căn chung cư của mình và Nhan Nhã Tịnh ra, Chiến Mục Hàng đã xông vào ngay theo đó. Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh không ở lại trong chung cư của Lâm Tiêu, trong lòng anh ta lại dâng lên ánh sáng rực rỡ: “Tô Thu Quỳnh, em không ở cùng với Lâm Tiêu có đúng không?!” “Chiến Mục Hàng, chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cút khỏi đây cho tôi!” Nói rồi, Tô Thu Quỳnh dồn sức đẩy anh ta ra ngoài. Chiến Mục Hàng thẳng tay đóng chặt cửa căn chung cư lại, anh ta vừa kích động vừa thấp thỏm hỏi lại câu ban nãy một lần nữa: “Tô Thu Quỳnh, nói cho anh biết, em không ở bên Lâm Tiêu có đúng không?!” “Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à! Tôi ở bên ai là quyền tự do của tôi, không cần anh nhọc lòng! Mời anh, cút ra ngoài!” “Tô Thu Quỳnh, nếu như em không ở bên Lâm Tiêu thì về bên anh đi có được không?” Gần như là dùng hết sức mình, anh Chiến cao quý ngạo nghễ mới hỏi được một câu hèn mọn như thế này. Sự khép nép của Chiến Mục Hàng không hề khiến Tô Thu Quỳnh cảm động mà chỉ cảm thấy nực cười: “Chiến Mục Hàng, tôi từng nếm khổ vì bị mù rồi, sẽ không tự chịu khổ một lần nữa đâu.” “Tô Thu Quỳnh, lần này anh sẽ đối xử tốt với em.” Chiến Mục Hàng nén lại cơn tức giận, kiên nhẫn dỗ dành Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh mỉm cười: “Chiến Mục Hàng, anh đối xử tốt với tôi, chính là để tôi làm người thứ ba của anh và An Tình à? Lòng tốt của anh, tôi thực sự không nhận nổi đâu!” “Chiến Mục Hàng, tôi nói thật với anh nhé, tôi thấy kinh tởm anh từ tận đáy lòng luôn rồi, cho dù tôi có ở bên một tên ăn mày thì cũng không muốn quay lại bên anh! Chiến Mục Hàng, anh dẹp ngay suy nghĩ đó đi!” Tô Thu Quỳnh không biết điều như thế khiến sức kiên nhẫn của Chiến Mục Hàng bị dồn tới cực hạn, anh ta thô lỗ bóp lấy cằm Tô Thu Quỳnh: “Thà ở bên một tên ăn mày cũng không về bên tôi? Cho nên Tô Thu Quỳnh, cô làm gái thật à, thật sự vô liêm sỉ tới mức đi quyến rũ đàn ông khác sao?!” “Khốn khiếp! Tô Thu Quỳnh, ngoài đê tiện ra thì cô còn biết làm gì nữa hả!” “Đúng đấy, tôi thích đê tiện đấy.” Tô Thu Quỳnh cười quyến rũ tỏa sáng vô cùng: “Chiến Mục Hàng, anh yên tâm, cho dù tôi có đê tiện hơn đi chăng nữa cũng không gặm lại cỏ cũ đâu, huống hồ gì còn là một cọng cỏ nát!” “Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng gầm lên, người phụ nữ này luôn có cách ép anh ta phát điên, anh ta muốn bình tĩnh nói chuyện tử tế với cô thôi mà sao lại khó đến thế! Chiến Mục Hàng đang tức tới phát điên thì giọng nói mang ý cười của Tô Thu Quỳnh lại vang lên bên tai anh ta. “Ồ, tôi quên mất, anh Chiến không phải là cỏ nát, anh là nấm kim châm. Nhưng tôi không thích đàn ông ngoài mạnh trong yếu đâu, xin lỗi nhé, anh Chiến thực sự không phải gu của tôi!” “Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng cảm thấy mình thực sự sắp hộc máu đến nơi rồi. Anh ta bóp cằm Tô Thu Quỳnh đến mức kêu răng rắc, anh ta cảm thấy, sức lực anh ta bóp cằm Tô Thu Quỳnh mạnh như vậy, cô nhất định rất đau, nhưng đau đến thế sao cô vẫn còn có thể cười được! “Sao thế, anh Chiến thẹn quá hóa giận à? Hóa ra anh Chiến cũng chỉ có chút bản lĩnh thẹn quá hóa giận đó thôi!” “Anh Chiến, tôi bận lắm, không có thời gian thưởng thức cái gọi là thẹn quá hóa giận mà anh biểu diễn trước mặt tôi đâu. Mời anh cút đi! Không tiễn!” Tô Thu Quỳnh bẻ bàn tay đang bóp lấy cằm mình của Chiến Mục Hàng ra từng chút một, tối nay cô thực sự rất mệt, cô không muốn lãng phí sức lực còn lại để đối phó với Chiến Mục Hàng nữa. Cô cũng lười quan tâm xem Chiến Mục Hàng đã rời khỏi chung cư của cô chưa. Dù sao thì lát nữa Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ qua đây, anh ta cũng không thể mặt dày không đi được. Bây giờ cô chỉ cần trốn trong phòng mình, khóa chặt cửa lại, một mình liếm vết thương trên người là được. “Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!” Chiến Mục Hàng gọi Tô Thu Quỳnh mấy tiếng mà Tô Thu Quỳnh đều không có ý định dừng lại, anh ta liền thẳng thừng xông lên chặn lại trước mặt cô. Anh ta âm hiểm híp mắt lại: “Tô Thu Quỳnh, anh đã từng nói rồi, chọc giận anh, em không gánh được hậu quả đâu!” “Sao nào, anh Chiến muốn giết tôi à, hay là đưa tôi vào tù lần nữa?” Trong mắt Tô Thu Quỳnh không có chút sợ hãi nào, chỉ có mỉa mai: “Tôi lại muốn xem thử xem anh Chiến có thể vô liêm sỉ tới mức độ nào đấy!” Chiến Mục Hàng tức tới hai mắt tóe lửa, vô liêm sỉ! Lại là vô liêm sỉ! Nhưng chuyện anh ta định làm tiếp theo đúng thật sự là có chút vô liêm sỉ. Nhưng anh ta quá muốn Tô Thu Quỳnh về bên mình, cho dù có vô liêm sỉ thì anh ta cũng muốn Tô Thu Quỳnh về bên cạnh mình. Nếu như mềm mỏng cô không chịu nghe, vậy anh ta chỉ có thể mạnh tay thôi! Anh ta tà ác đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Tô Thu Quỳnh, khuôn mặt tuấn tú sắc nét góc cạnh kia lại càng thêm lạnh lùng bạc tình. “Tô Thu Quỳnh, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.” “Làm tình nhân của anh, chỉ cần anh muốn em thì anh gọi là phải tới! Nếu không, bây giờ anh sẽ cho người đăng những bức ảnh này lên mạng, để người khắp thiên hạ đều xem xem, Tô Thu Quỳnh em rốt cuộc bẩn thỉu tới mức độ nào!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]