Cơ thể Tô Thu Quỳnh cứng đờ, quên mất phải đẩy Lâm Tiêu ra. Lâm Tiêu bảo vệ cô trong lòng, lạnh lùng nhìn Chiến Mục Hàng, trên khuôn mặt con lai tuấn tú kia là sự châm chọc rất rõ ràng. “Sao nào, tôi và Thu Quỳnh làm gì còn cần phải báo cáo với anh chắc?” Lời này của Lâm Tiêu lập tức chặn đứng lại lời Chiến Mục Hàng muốn nói, anh ta tức tới mức muốn giết người, thế nhưng anh ta lại không biết mình nên giết ai. Sau khi Chiến Mục Hàng nhận được mấy tấm ảnh kia liền tức điên lên, anh ta có thể nhìn ra được quần áo trên người gã đàn ông trong ảnh rất rẻ rúng, đó hiển nhiên không phải là Lâm Tiêu. Anh ta không ngờ, Tô Thu Quỳnh phục vụ đàn ông cũng nhiệt tình thật đấy! Cô phục vụ tên đàn ông khác thì luôn hết mình, còn ở trước mặt anh ta lại cứ thích giả vờ trong sạch thuần khiết. Nhớ tới cảnh tượng Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh hôn nhau khi nãy, rồi lại nhìn mấy tấm ảnh trong điện thoại mình, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy ghê tởm. Người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, đúng là kinh tởm thực sự! Tính cách con người anh ta có hơi ác độc, trước giờ anh ta chưa bao giờ cam lòng để một mình mình cảm thấy ghê tởm cả, cõi lòng anh ta khó chịu như bị dao đâm vào, đương nhiên anh ta muốn kéo cả Lâm Tiêu cùng khó chịu với anh ta! “Lâm Tam, anh có biết Tô Thu Quỳnh vừa mới làm gì không?” Khóe môi Chiến Mục Hàng mang ác ý và tàn nhẫn rất rõ ràng, tầm mắt anh ta chậm rãi lướt qua khuôn mặt Tô Thu Quỳnh, cuối cùng dừng trên mặt Lâm Tiêu. “Lâm Tam, nếu như anh biết được Tô Thu Quỳnh vừa mới làm gì, tôi dám cược, anh mà còn hôn cô ta tiếp thì anh sẽ nôn ra đấy!” “Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à!” Tô Thu Quỳnh biết rằng Chiến Mục Hàng rất ác độc, nhưng cô không ngờ được rằng, anh ta lại nhắc tới chuyện mấy bức ảnh kia trước mặt Lâm Tiêu. Tô Thu Quỳnh không yêu Lâm Tiêu, nhưng cô vẫn cần thể diện, cô không muốn dáng vẻ chật vật bết bát đó của mình bày ra trước mặt Lâm Tiêu. “Sao nào? Sợ Lâm Tam biết được chuyện tốt mà cô làm rồi đá cô đi à?” Chiến Mục Hàng cười dữ tợn: “Tô Thu Quỳnh, cô có gan quyến rũ đàn ông khắp nơi thì cũng nên chuẩn bị sẽ phải chịu đựng hậu quả chứ!” Nói rồi, Chiến Mục Hàng thẳng tay ném điện thoại xuống đất. Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đều có thể nhìn thấy rõ ràng bức ảnh đó khó coi tới mức độ nào. Cơ thể Tô Thu Quỳnh không nhịn được mà run lên, không biết là hận hay là tức. Chiến Mục Hàng luôn có cách để khiến cô sống không bằng chết. “Chiến Mục Hàng, anh thật kinh tởm!” Tô Thu Quỳnh cắn răng quát từng câu từng chữ: “Chiến Mục Hàng, anh đúng là một con chó điên!” Chiến Mục Hàng không quan tâm tới Tô Thu Quỳnh mà âm u nhìn chằm chằm Lâm Tiêu: “”Lâm Tam, nhìn cho rõ đi, đây chính là người phụ nữ mà anh vừa hôn đấy!” Tô Thu Quỳnh muốn bảo Chiến Mục Hàng cút đi, đời này cô không muốn nhìn thấy Chiến Mục Hàng nữa, thế nhưng cô lại run lẩy bẩy, không tìm được giọng nói của mình. Cô chỉ có thể cắn môi thật chặt, máu tươi chảy ra nhưng chẳng cảm giác được. Bỗng dưng Tô Thu Quỳnh lại thấy hơi sợ hãi, cô sợ Lâm Tiêu sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi. Cô cũng sợ khi cô đã hơi để ý tới cái nhìn của Lâm Tiêu về mình, cô cũng sẽ trở thành ruồi nhặng trong mắt Lâm Tiêu, còn cả phân nữa. Bàn tay đặt trên người Tô Thu Quỳnh của Lâm Tiêu buông bỏng xuống, Tô Thu Quỳnh còn tưởng rằng Lâm Tiêu đang thấy cô thật ghê tởm, muốn hất cô ta. Cô vô thức lùi về sau một bước, muốn giữ chút khoảng cách với Lâm Tiêu, khỏi phải khiến anh ta cảm thấy ghê tởm. Nhưng nào ngờ, ngay sau đó nụ hôn của Lâm Tiêu lại đặt lên môi cô, mang theo sự yêu thương thuần khiết khiến người khác phải rung động, sự chân thành và thâm tình như thế, càng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Tô Thu Quỳnh lập tức bị Lâm Tiêu hôn tới choáng váng. Chiến Mục Hàng cũng sững người. Anh ta đứng chết trân ở đó nhìn hai người đang quấn lấy nhau, quên mất rằng phải cưỡng ép tách bọn họ ra. Sao mọi việc lại không giống như dự tính của anh ta vậy? Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy bức ảnh kia sẽ chán ghét Tô Thu Quỳnh đến mức không thèm nhìn cô tới một cái, sau đó đúng lúc anh ta có thể nhặt Tô Thu Quỳnh về nhà. Anh ta sẽ nói với Tô Thu Quỳnh rằng, Tô Thu Quỳnh, em nhìn đi, em mù đúng không! Em tưởng rằng Lâm Tiêu tốt với em à, nhưng em quá nông cạn, Lâm Tiêu không thực sự để ý gì tới em cả, em bẩn rồi thì anh ta liền chán ghét em, nhưng Tô Thu Quỳnh à, anh không chán ghét em, cho nên quay trở lại bên anh đi. Chiến Mục Hàng hơi khom người xuống, anh ta gần như dùng hết sức mình mới nhặt được điện thoại trên đất lên được. Vì sao, vì sao mọi chuyện không xảy ra như trong dự tính của anh ta? Bình thường kinh tế thị trường thay đổi chóng mặt nhưng anh ta vẫn có thể điều khiển chính xác, chỉ có trước mặt người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này, mọi tính toán của anh ta mới đều trở nên vô ích. “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.” Lâm Tiêu khẽ lẩm bẩm bên tai Tô Thu Quỳnh, nhưng giọng nói của anh ta lại vang lên rõ ràng bên tai Chiến Mục Hàng. Nghe thấy lời Lâm Tiêu nói, Chiến Mục Hàng như bị sét đánh. Xin lỗi? Tô Thu Quỳnh làm chuyện ghê tởm như vậy, vậy mà Lâm Tiêu còn xin lỗi cô sao? Mẹ nó tên Lâm Tiêu này! Ai cần anh ta giả làm thánh nhân trước mặt người phụ nữ của anh chứ! “Chiến Thất, còn chưa đi à?” Lâm Tiêu vừa mở cửa vừa cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng: “Sao thế, muốn vào nhà tôi ngồi à? Xin lỗi nhé, tối nay tôi và Thu Quỳnh còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian chiêu đãi khách quý đâu!” Nói xong câu này, Lâm Tiêu bế ngang Tô Thu Quỳnh lên rồi nhanh chân đi vào căn chung cư, sau đó thẳng tay đóng cửa để lại Chiến Mục Hàng ở bên ngoài. Vừa vào chung cư của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh đã len người khỏi lòng anh ta, giữ khoảng cách tương đối lạnh nhạt với anh ta. “Lâm Tiêu, tấm ảnh ban nãy không phải photoshop, tối nay, tôi suýt nữa bị ép...” Có vài lời khó có thể mở miệng, nhưng Tô Thu Quỳnh vẫn muốn nói rõ với Lâm Tiêu. Đúng thật là Lâm Tiêu cho cô rất nhiều ấm áp, nhưng cô không xứng được hưởng sự ấm áp mà anh ta dành cho cô. “Lâm Tiêu, tối nay không phải là lần đầu. Lúc tôi ở trong tù cũng từng bị cưỡng ép rồi.” Nhớ tới quá khứ đáng sợ kia, Tô Thu Quỳnh vẫn không nhịn được mà thấy hoảng sợ, cô phải hít sâu một hơi mới khiến cơ thể mình bớt run rẩy. “Khi đó tôi vừa mới vào tù, nói ra thì có hơi buồn cười, có một số người thủ đoạn rất cao tay, nhà tù nữ mà vẫn có thể để mấy người đàn ông vào. Tối hôm đó, bọn họ ép tôi...” “Tô Thu Quỳnh, đừng nói nữa!” Lâm Tiêu đau lòng, anh ta không muốn Tô Thu Quỳnh tự rạch vết sẹo của mình ra, càng không muốn cô vạch rõ bản thân. Anh ta yêu con người Tô Thu Quỳnh, anh ta không cần cô phải là cô gái trong trắng thuần khiết, cũng không cần cô không dính một hạt bụi, cho dù cô tỏa sáng chói lòa hay chỉ là một thân rỉ sắt, anh ta đều muốn có được cô. “Lâm Tiêu, để tôi nói hết đã.” Tô Thu Quỳnh nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt trong suốt: “Có một vài lời, tôi muốn nói rõ với anh.” “Lần ở trong tù đó, cuối cùng bọn họ vẫn không thực hiện được, bởi vì tôi cắn lưỡi tự sát, bọn họ sợ xảy ra án mạng, sau đó không còn tìm đàn ông tới vũ nhục tôi nữa.” “Lâm Tiêu, tôi nói với anh những điều này không phải muốn nói về ngày tháng tôi đã trải qua vất vả bao nhiêu. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, tôi không phải một người phụ nữ trong sạch gì cả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]