Quỳ xuống?! Nhan Nhã Tịnh giật mình, cho dù cô có quỳ như một con chó, cũng sẽ không quỳ vì Nhan Vũ Trúc! Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, cho dù cô có ghét Nhan Vũ Trúc đến đâu, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Nhan Vũ Trúc áp bức. Ngoài Quang Khải, sau lưng Tô Thu Quỳnh còn có hai người đàn ông thân hình to lớn, trong tay họ còn có súng, cô mà không cẩn thận chọc giận Nhan Vũ Trúc, thứ mà Tô Thu Quỳnh phải đối mặt không chỉ có ống máu này, mà cô ấy còn có thể bị đạn bắn xuyên qua người. "Nhan Vũ Trúc, đồ điên này! Cô có bệnh thì đi khám bác sĩ đi, đừng có nổi điên đây!" Tô Thu Quỳnh nóng nảy, cô ấy chửi Nhan Vũ Trúc xong lại hét lên với Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, cậu đừng để ý tới con điên Nhan Vũ Trúc này! Nhan Vũ Trúc hoàn toàn bị điên rồi! Nhã Tịnh, cậu mau đi đi! Mình không cho cậu quỳ xuống vì Nhan Vũ Trúc!" "Nhã Tịnh, cậu mau đi đi! Nếu cậu không đi mình thật sự sẽ hận cậu cả đời đấy!" Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh có chút ướt, nhưng sự kiên định trong mắt cô không hề vơi đi chút nào. Cô nhìn qua Tô Thu Quỳnh, bỗng nhiên cong môi khẽ cười: "Thu Quỳnh, không phải chỉ là một cái quỳ thôi sao, không có gì to tát cả! Mình sẽ coi như đang quỳ với một con chó!" Nói xong, Nhan Nhã Tịnh khụy hai chân xuống, nặng nề quỳ gối trước mặt Nhan Vũ Trúc. Thấy Nhan Nhã Tịnh quỳ xuống, Nhan Vũ Trúc vui vẻ đến mức không kìm được mà cười thành tiếng. "Ha ha ha ha! Nhan Nhã Tịnh, thật không ngờ mà! Không ngờ rằng cũng có ngày cô quỳ gối dưới chân Nhan Vũ Trúc tôi! Nhan Nhã Tịnh, tôi không ngờ cũng có ngày, cô sẽ quy phục dưới chân tôi giống như một con chó!" Nhan Vũ Trúc đi lên trước một bước, đứng trước mặt Nhan Nhã Tịnh cười toe toét, đột nhiên cô ta giơ chân, giẫm mạnh lên mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh. "Nhan Nhã Tịnh, thế nào? Có phải cảm giác này rất dễ chịu không?" Lần này Nhan Vũ Trúc giẫm rất mạnh, như thể cô ta dùng hết sức bình sinh để giẫm. Nhan Nhã Tịnh đau đến mức trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng cô sẽ không cầu xin Nhan Vũ Trúc tha thứ, càng không để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Nhan Vũ Trúc. Tô Thu Quỳnh không thích khóc, cô ấy thật sự không thích khóc. Từ sau khi ra khỏi ngục giam một sống chín chết, cô ấy đã thấy ghét việc khóc, khóc thút thít rơi nước mắt không giải quyết được vấn đề gì, chỉ càng làm bản thân trông đau khổ hơn thôi. Nhưng giờ phút này, Tô Thu Quỳnh lại không kìm được mà rơi nước mắt. Nước mắt của cô ấy giống như hạt châu lăn xuống từng giọt, cô ấy muốn xuống đó, chạy tới trước mặt Nhan Vũ Trúc, mạnh mẽ đạp bay cô ta bằng một cú, không cho cô ta tiếp tục giẫm lên tay Nhan Nhã Tịnh nữa, nhưng cô lại không xuống được. Chỉ có thể nhìn chằm chằm Nhan Vũ Trúc với ánh mắt đầy căm hận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Nhan Vũ Trúc, cô dừng lại cho tôi! Ai cho cô bắt nạt Nhã Tịnh như thế! Nhan Vũ Trúc, cuối cùng thiện ác ắt sẽ có báo ứng, cô sẽ chết không được yên đâu!" Nhan Vũ Trúc quay sang đưa mắt liếc qua Quang Khải, Quang Khải ngầm hiểu ý cô, hung hãn tát lên mặt Tô Thu Quỳnh một cái. Khuôn mặt nhỏ của Tô Thu Quỳnh đã sưng như cái bánh bao, nhưng đôi mắt quyến rũ kia vẫn đẹp như vậy, đẹp đến không tả được, đẹp đến chấn động lòng người. Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Thu Quỳnh, Quang Khải không khỏi sững người một chút, nhưng nghĩ đến Nhan Vũ Trúc, gã ta vẫn không khách sáo đá một phát vào bụng Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh đau đến mức đầu ngón tay cũng run lên, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết nhìn chằm chằm Nhan Vũ Trúc, nói từng câu từng chữ như đang nguyền rủa cô ta: "Nhan Vũ Trúc, cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Cô nhất định sẽ phải chết!" “Ha!” Nhan Vũ Trúc thật sự không hề để tâm đến lời của Tô Thu Quỳnh, cô ta cụp mắt liếc nhìn ngón tay sơn màu đỏ tươi của mình: “Cuối cùng thiện ác ắt sẽ có báo ứng? Tô Thu Quỳnh, đây là truyện cười vui nhất mà tôi từng được nghe đấy!" "Cứ coi như cô và Nhan Nhã Tịnh là người tốt đi? Nhưng hai người tốt các cô, không phải là bây giờ đều rơi vào tay tôi sao, còn không bằng heo chó!" "Tô Thu Quỳnh, tôi nói cho cô biết, mắt ông trời bị mù rồi! Ông ta sẽ không giúp thứ gọi là người tốt đâu, ông ta sẽ chỉ đứng về phía Nhan Vũ Trúc tôi thôi, để các cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" "Hừ!" Tô Thu Quỳnh mạnh bạo chửi thề một tiếng: "Nhan Vũ Trúc, đừng có mà yêu bản thân thế! Nếu ông trời thật sự đứng về phía cô, cô còn trở thành con chuột chạy qua đường, người người muốn đánh sao?" "Nhan Vũ Trúc, xem như hôm nay cô giết tôi cùng Nhã Tịnh thì thanh danh của cô cũng sẽ bị hủy hoại! Đúng vậy, cô còn phải đóng hai nghìn tỷ đồng tiền thuế, đời này của cô đừng hòng xoay mình!" Lúc đầu, Nhan Vũ Trúc còn cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, vô cùng đắc ý, nhưng sau khi nghe được Tô Thu Quỳnh nhắc đến vụ tiền thuế, lập tức sắc mặt Tô Thu Quỳnh trở nên vô cùng khó coi. Đúng vậy, cả đời này của cô ta chẳng thể trở mình nổi. Số tiền nợ của cô ta chất như núi, đè lên người khiến cô ta không thể nào thở được. Lúc Nhan Vũ Trúc vừa bị yêu cầu nộp tiền thuế, cô ta cũng đã nghĩ rằng cầm số tiền tiết kiệm được chạy trốn ra nước ngoài, nhưng cô ta đã bị hạn chế xuất cảnh, bây giờ, có muốn chạy ra nước ngoài cũng không được. Cô ta thật sự đã đến đường cùng rồi. Nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng sẽ không nhận thua. Cô ta chính là Nhan Vũ Trúc! Là nữ thần quốc dân, Nhan Vũ Trúc luôn được tôn sùng! Sao cô ta có thể thản nhiên cúi đầu trước số phận! Cô ta không những không được cúi đầu trước số phận, mà còn phải nỗ lực để cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, đạp lên những người đã xúc phạm mình! Nghĩ như vậy, chân Nhan Vũ Trúc không khỏi dồn thêm sức, cô ta giẫm thật mạnh lên tay Nhan Nhã Tịnh, hận không thể giẫm nát nó! "Nhan Vũ Trúc, cô mau dừng lại đi! Cô dừng lại đi!" Tô Thu Quỳnh lo đến mức không thở nổi, cô ấy hít sâu một hơi, cổ họng càng khó chịu hơn, không kìm được mà ho khan. Bị Nhan Vũ Trúc giẫm lên thế này thực sự rất đau, nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh đã không còn sợ đau nữa. Chỉ cần Tô Thu Quỳnh có thể được yên ổn, dù đau đến chết đi sống lại trong lòng cô cũng sẽ hạnh phúc. Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, nhìn Nhan Vũ Trúc với ánh mắt lạnh lùng: "Nhan Vũ Trúc, tôi đã quỳ xuống rồi, bây giờ có phải là chị sẽ bỏ qua cho Thu Quỳnh không?" "Nhan Nhã Tịnh, giọng điệu này của cô làm tôi thấy rất khó chịu." Nhan Vũ Trúc cười như đang chế nhạo Nhan Nhã Tịnh: "Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tiếp đi, đến khi tôi thấy hài lòng thì thôi. Biết đâu khi tôi hài lòng rồi, tâm trạng tôi tốt hơn chút sẽ bỏ qua Tô Thu Quỳnh." "Nhã Tịnh, đừng cầu xin cô ta!" Tô Thu Quỳnh căm hận đến mức dường như muốn cắn nát hàm răng trong miệng, cô hét lên: "Đừng cầu xin cô ta!" Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhìn Tô Thu Quỳnh sâu hơn một chút, ra hiệu rằng cô không muốn Thu Quỳnh lo lắng vì mình. Cô rũ mí mắt, nhíu mày nhìn Nhan Vũ Trúc: "Nhan Vũ Trúc, tôi xin chị, xin chị thả Tô Thu Quỳnh ra! Nhan Vũ Trúc, người chị ghét là tôi, người chị muốn phanh thây xé xác cũng là tôi. Hôm nay tôi đã đến đây là để giao mạng sống này cho chị, muốn đánh muốn giết gì tùy chị, tôi chỉ xin chị hãy thả Tô Thu Quỳnh ra." "Nhan Vũ Trúc, tôi xin chị! Tôi cầu xin chị…" “Cô cầu xin tôi à…” Nhan Vũ Trúc cười khanh khách, đột nhiên cô ta ngưng cười, lạnh giọng nói với Nhan Nhã Tịnh: "Nhan Nhã Tịnh, cô chỉ đang quỳ xuống chứ không hề dập đầu, thế này mà là cầu xin à?!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]