"Nhan Vũ Trúc, có phải là chị điên rồi không! Tôi không cho phép chị làm tổn thương Thu Quỳnh như vậy!"
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh biết, Nhan Vũ Trúc nói đưa ống máu này cho Tô Thu Quỳnh là đang muốn nói đến việc tiêm ống máu này vào cơ thể Tô Thu Quỳnh.
HIV/AIDS!
Nếu Tô Thu Quỳnh bị nhiễm loại bệnh này, cả đời này của cô ấy sẽ bị hủy hoại!
Nhan Nhã Tịnh thà để bản thân mình bị nhiễm, còn hơn là để cuộc đời của Tô Thu Quỳnh không còn được nhìn thấy ánh sáng.
Tô Thu Quỳnh đã phải trải qua rất nhiều cực khổ cùng khó khăn trắc trở, Tô Thu Quỳnh tốt như vậy, là người tốt nhất trên thế gian, sao cô ấy có thể bị rơi xuống vực sâu không thể thoát ra này chứ!
"Đúng vậy, Nhan Nhã Tịnh, tôi điên rồi! Tôi bị điên là vì cô vẫn còn sống đấy! Nhan Nhã Tịnh, cô đừng nên trở về! Cô đã cướp đi Thiên Hàn, cô hủy hoại hết mọi thứ của tôi, tôi muốn cô muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được!"
"Nhan Vũ Trúc, chị bình tĩnh một chút đi! Chị muốn tôi muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được, tôi sẽ đồng ý với chị! Nhưng chị đừng động vào Thu Quỳnh! Xin chị đừng động vào Thu Quỳnh!" Đời này người Nhan Nhã Tịnh ghét nhất chính là Nhan Vũ Trúc, đương nhiên sẽ không cúi đầu trước cô ta, nhưng vì Tô Thu Quỳnh, cô có thể.
"Ha ha! Nhan Nhã Tịnh, cô cầu xin tôi! Cô cầu xin tôi!" Giọng điệu của Nhan Vũ Trúc nghe vô cùng hả hê: "Nể tình cô khổ sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309387/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.