Bỗng thấy, được thích mà sợ.
Lưu Thiên Hàn xoay người, muốn đảo khách thành chủ, ôm lấy Nhan Nhã Tịnh. Nhan Nhã Tịnh lại cho rằng anh không muốn cô ôm lấy anh như vậy, cô bèn nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng anh: “Anh Lưu, để em ôm anh đi.”
“Em muốn, ôm anh một cái thật tử tế.”
Trong lồng ngực của Lưu Thiên Hàn mềm nhũn, như có vô số cây hoa bông gòn đang đung đưa. Đêm hôm qua cô nói cô sẽ suy nghĩ lại về chuyện tình của họ, cô như vậy là bằng lòng tiếp nhận anh rồi sao?
Lưu Thiên Hàn vui mừng khôn xiết, bỗng chốc, anh như ngập trong sự vui mừng ấy, anh cũng không muốn phải đè nén tình cảm của mình tiếp nữa, anh xoay người, ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng mình thật chặt.
Hôn cô, như từng hạt mưa rơi xuống.
Trước giờ da mặt Nhan Nhã Tịnh mỏng, cô vẫn chưa quen được việc gần gũi như vậy, tay cô dồn sức, vô thức muốn đẩy anh ra.
Nhưng nghĩ tới chút nữa cô phải tới nhà họ Nhan, con đường phía trước mờ mịt, còn rất có thể là con đường một đi không trở lại, cô cũng không kháng cự nữa.
Ban đầu cô vốn dĩ không muốn nói lời này, nhưng đã yêu người sâu đậm, nào khống chế nổi mình, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn nói ra câu nói kia.
“Anh Lưu, em nghĩ, em thích anh mất rồi, rất thích rất thích anh.”
Câu nói này của Nhan Nhã Tịnh khiến nụ hôn của Lưu Thiên Hàn thêm điên cuồng.
Trước giờ anh luôn bình tĩnh kiềm chế, dường như anh đã rời ra khỏi chốn hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/309250/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.