“Tôi đã điều tra tài khoản của cô Nhan, dì Cẩn và người nhà bà ta.” Nói đến đây, Nhạc Dũng ngẩng lên len lén liếc nhìn Lưu Thiên Hàn. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, anh ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Số tiền năm năm qua tôi chuyển vào tài khoản của dì Cẩn, bà ta không hề chuyển cho cô Nhan.” “Mà… mà đều chuyển tới tài khoản của con gái bà ta, Tống Thu Huyền. Năm năm trước cô Nhan có nhận được một khoản tiền ba tỷ, nhưng cô ấy đã dùng số tiền đó trả viện phí chứ không hề tiêu xài hoang phí.” “Tôi đã đi điều tra thì biết em ruột của cô Nhan đã trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn giao thông. Mấy năm nay cô Nhan vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để chữa bệnh cho em trai. Sếp, hình như chúng ta đã hiểu lầm cô Nhan rồi, cô ấy không phải loại người ham vật chất như chúng ta tưởng…” Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn như có một lớp băng dày bao phủ rồi lại dần vỡ vụn từng chút một, ánh mắt u ám đến đáng sợ... Nhạc Dũng thấy Lưu Thiên Hàn như thế thì không dám nói gì nữa. Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ cảm thấy bực bội thế này, cáu đến mức muốn giết người. Anh không thể tha thứ cho việc mà anh đã gây ra cho Nhan Nhã Tịnh. Lý do duy nhất anh có thể dùng để tự an ủi bản thân đó là cô nhiều lần đến đòi tiền anh, cô thật sự là loại người ham hư vinh… Cho dù việc anh làm có hơi quá đáng, nhưng thật ra so với những thủ đoạn của anh thì như thế cũng coi như nhẹ tay lắm rồi. Nhưng giờ Nhạc Dũng lại điều tra ra Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ không hề tới đòi tiền anh, mà là dì Cẩn mượn danh nghĩa của cô để đòi tiền hết lần này đến lần khác! Lưu Thiên Hàn nhìn vết xước đỏ rực trên mặt Nhan Nhã Tịnh, trái tim đau đến mức gần như không thở nổi. Cô vô tội như thế, vậy mà anh lại làm tổn thương cô nặng nhất! Anh còn cầm một xấp tiền lớn ném vào mặt cô, sỉ nhục cô, chà đạp lên lòng tự trọng của cô! Vết xước trên mặt bôi thuốc vào sẽ không để lại sẹo, nhưng vết thương anh để lại trong lòng cô thì mãi mãi không bao giờ lành. Sao anh có thể khốn nạn như thế cơ chứ! Dì Cẩn đã sống trong nhà họ Lưu một thời gian dài, bà ta chăm sóc cho ông nội Lưu Thiên Hàn suốt bao nhiêu năm nay, cũng coi như tận mắt nhìn anh trưởng thành. Từ trước đến giờ Lưu Thiên Hàn vẫn luôn tin tưởng và kính trọng dì Cẩn, nhưng những việc bà ta làm căn bản không đáng để anh phải tôn trọng. “Nhạc Dũng, chuyện của Tống Thu Huyền giao cho cậu xử lý.” Lưu Thiên Hàn dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Không cần nương tay.” Lưu Thiên Hàn không phải nhà từ thiện, đã làm chuyện sai trái thì phải trả giá thật đắt. Dì Cẩn mắc lỗi hết lần này đến lần khác, anh sẽ không cổ xúy cho những hành vi thiếu trung thực như thế! “Vâng!” Nhạc Dũng nghe được lời sai bảo của Lưu Thiên Hàn liền nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Nhạc Dũng là người có chừng mực, anh ta sẽ không động đến dì Cẩn. Nhưng hành vi của Tống Thu Huyền là trái pháp luật, bữa cơm tù này không thể thiếu cô ta! “Lưu Cửu, tôi nói chứ cậu quá đáng thật đấy. Chưa phân rõ trắng đen gì đã đổ tội cho chị dâu Cửu rồi, cô ấy đúng là oan quá mà!” Cố Bắc Vinh nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nhan Nhã Tịnh, không nhịn được mà kêu oan cho cô. Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Cố Bắc Vinh ngồi lên sô pha tiếp tục lải nhải: “À phải rồi Lưu Cửu, hiện giờ cậu đã biết bác sĩ Nhan chính là chị dâu Cửu rồi, không phải cậu vẫn định tác thành cho cô ấy và Hách Trung Văn đấy chứ?” “Lưu Cửu, cậu mà làm như thế thì tôi thấy cậu có thể trực tiếp thành Phật được rồi đấy! Ngay cả vợ mình cũng có thể chắp tay dâng cho người khác, cao thượng thật! Đúng là khiến người ta phải bái phục!” “Không đâu!” Lưu Thiên Hàn chợt lên tiếng, giọng nói đầy chắc chắn không cho phép nghi ngờ: “Tôi sẽ không nhường cô ấy cho người khác!” Nghe Lưu Thiên Hàn nói, Cố Bắc Vinh lập tức tươi cười rạng rỡ. Thằng ranh Lưu Cửu này đúng là trẻ nhỏ dễ dạy! Nói vậy nghĩa là cuối cùng cũng thông suốt rồi hả? Lưu Cửu thế này thì chắc chắn không định ly hôn với Nhan Nhã Tịnh, lúc về phải tìm thỏa thuận ly hôn của hai người xé đi mới được. Dù sao thì đơn vẫn chưa nộp lên trên, Lưu Cửu và chị dâu Cửu vẫn là vợ chồng hợp pháp. Cố Bắc Vinh nhìn Lưu Thiên Hàn ngồi bên giường nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, dáng vẻ tình sâu như biển, mình cứ ở đây làm bóng đèn thì không được thích hợp cho lắm. thế là anh ấy vịn nạng đứng dậy, kéo theo cái chân gãy đi từng bước một ra bên ngoài. Cuối cùng cây sắt nghìn năm Lưu Cửu cũng đã nở hoa rồi, FA như mình bao giờ mới có thể tìm thấy mùa xuân đây? FA buồn lắm! Thật ra Nhan Nhã Tịnh bị thương không nặng, phần lớn máu trên quần cô đều là do “rụng dâu”, còn máu ở những chỗ khác là của Vương Đô. Sau khi được bác sĩ Giang cho uống thuốc, bụng Nhan Nhã Tịnh đã dễ chịu hơn rất nhiều. Cô ngủ một giấc đến tận quá nửa đêm mới tỉnh lại. Cảm nhận được bàn tay mình bị ai đó siết chặt, Nhan Nhã Tịnh còn tưởng là bọn người Vương Đô, không khỏi giật mình. Cô nhớ lại… đêm qua Vương Đô muốn chặt tay cô, cô thì đau bụng đến mức ngất xỉu. Sau đó… Mí mắt Nhan Nhã Tịnh giật giật, không phải là cô đã bị… Nghĩ như vậy, cơ thể Nhan Nhã Tịnh càng run rẩy. Trong vô thức, Nhan Nhã Tịnh cho rằng bây giờ chắc chắn tay mình đang bị mấy tên khốn nạn kia nắm lấy. Nhan Nhã Tịnh cố gắng rút tay ra nhưng không được. Lưu Thiên Hàn quá khỏe, cô hoàn toàn không thể rút tay lại được. Tầm mắt dần trở nên rõ ràng, Nhan Nhã Tịnh cũng thấy được người đang ngồi bên giường không phải mấy gã đàn ông ghê tởm kia mà là Lưu Thiên Hàn. Nhìn thấy anh, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng hoảng sợ. Anh Lưu chính là người sai ba gã kia hành hạ cô, hiện giờ không thấy bọn họ đâu nhưng cô lại rơi vào tay anh, như thế có tính là vừa ra khỏi hang cọp lại rơi vào miệng sói không?” Hơn nữa, Lưu Thiên Hàn không chỉ là ông cậu của con cô mà còn là anh Lưu kia, là người chồng cũ của cô. Đối diện với ánh mắt sợ hãi và đề phòng của Nhan Nhã Tịnh, cảm giác đau đớn đến không thở được trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm rõ ràng. Anh hơi sốt ruột lên tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, tối qua tôi…” “Anh buông tôi ra, buông ra!” Đột nhiên, không biết Nhan Nhã Tịnh lấy sức ở đâu mà giãy ra được khỏi tay Lưu Thiên Hàn. Cô nhanh chóng lùi lại đằng sau, co ro trong góc tường: “Đừng chạm vào tôi! Các người đừng chạm vào tôi!” “Nhan Nhã Tịnh, đêm qua bọn họ chưa kịp làm gì cả.” Đây là lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn kiên nhẫn dỗ dành một người phụ nữ như vậy. Anh nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng mà ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy xa lạ: “Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không bao giờ để người khác làm hại em nữa đâu.” Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vô cùng sợ hãi, cô không nghe rõ Lưu Thiên Hàn nói gì, hiện giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ. Cô muốn chạy trốn, cố muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Lưu Thiên Hàn, không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng như tối qua thêm một lần nào nữa. Phải rồi, lý do lớn nhất khiến Lưu Thiên Hàn ghét cô như vậy là vì cô đã lấy 3 tỷ của anh. Giờ cô trả tiền cho Lưu Thiên Hàn thì có lẽ sau này anh sẽ không giày vò cô như vậy nữa. Nhan Nhã Tịnh liếc mắt nhìn túi xách của mình ở trên tủ bên cạnh đầu giường, run rẩy vươn tay lấy rồi rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong ví ra. Tay cô run run đưa chiếc thẻ đến trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, trong này có sáu mươi triệu, anh cầm tạm trước đi. Tôi biết năm năm trước tôi không nên cầm tiền của anh. Tôi sẽ nghĩ cách để trả lại, xin anh tha cho tôi được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]