Chương trước
Chương sau
Dựa vào những gì Nhan Nhã Tịnh biết về cậu trẻ, cô cảm thấy nếu nói như vậy, anh chắn chắn sẽ trả lời một cách ngạo mạn, ai nói anh không dám!

Thật bất ngờ, câu trả lời của Lưu Thiên Hàn lại là một "ừm" ngắn gọn.

Ừm? !

Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, ý của Lưu Thiên Hàn là gì, rốt cuộc anh có muốn ăn bữa cơm với người bạn bình thường này không?

Nhan Nhã Tịnh không đi guốc trong bụng Lưu Thiên Hàn, cô thực sự không hiểu người đàn ông thâm trầm này đang nghĩ gì, cô cũng không muốn lãng phí chất xám nghĩ ngợi, quyết định ngồi trong phòng khách ôm cây đợi thỏ.

Coi như là anh Lưu không muốn cùng cô ăn cơm tối, thì dù sao đây cũng là biệt thự của anh, cô không tin không đợi được anh trở về!

Nhan Nhã Tịnh đợi chưa đầy nửa tiếng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe, biết anh Lưu đã trở về, vội vàng đem thức ăn hâm nóng.

Khi Lưu Thiên Hàn từ cửa bước vào, Nhan Nhã Tịnh đã đứng ở cửa phòng khách như một cô vợ nhỏ, nhìn anh cười híp mắt, "Anh hai, từ nay về sau chúng ta là bạn bè bình thường, đã là bạn bè thì chúng ta nên tương thân tương ái!" "

Tương thân tương ái?

Lưu Thiên Hàn chau mày, ai mà thèm thân tương thân tương ái với một người phụ nữ vô lương tâm!

Lưu Thiên Hàn bụng chứa một cục tức, anh lười nói nhảm với Nhan Nhã Tịnh.

Lưu Thiên Hàn không nói gì, Nhan Nhã Tịnh cũng không vì thế mà giận, mặt mũi tươi tỉnh vào bếp lấy thức ăn từ lò vi sóng bày lên bàn.

Tối nay cô làm món canh hải sản, canh múc hơi đầy, khi bưng ra bàn thì nước canh bị tràn ra, đổ vào tay cô bỏng rát, cảm giác đó chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn tả bằng lời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh có chút tái đi vì đau, thật tình cô rất muốn đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Lưu Thiên Hàn để giành lấy chút đồng cảm, nhưng cô biết hiện tại anh rất ghét cô, làm như vậy anh sẽ nghĩ cô làm màu. Nghĩ vậy, cô đành lặng lẽ đưa bàn tay bị bỏng của mình ra sau.

Những cử chỉ này của Nhan Nhã Tịnh đều bị Lục Đình Thâm thu vào đáy mắt. Làn da của cô rất trắng, trắng đến mức có chút mỏng manh, mu bàn tay bị nước canh nóng đổ vào lập tức đỏ rực một mảng, lát nữa kiểu gì cũng sưng mọng lên.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh gần như không kìm được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh, cẩn thận xem xét vết thương trên mu bàn tay cô, nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã chia tay, chỉ là bạn bè bình thường, anh lại đứng chôn chân một chỗ, không nói một lời.

Nhan Nhã Tịnh không muốn bầu không khí quá gượng gạo, trong bữa ăn, cô ấy liên tục gợi chuyện với Lưu Thiên Hàn để khuấy động bầu không khí, ngay cả khi cô không nhận được sự hồi đáp nào, trên mặt cũng không biểu lộ một chút ủ rũ chán nản.

Phải làm sao đây? Cô thích anh Lưu như vậy, cho dù người ta chỉ cho cô một khuôn mặt lạnh, nhưng được ở gần anh thế này, cô đã vui lắm rồi.



Ăn xong, Nhan Nhã Tịnh dọn dẹp bàn ăn rồi đi vào bếp rửa bát.

Lưu Thiên Hàn đang định lên lầu, nhìn thấy Diệp Vấn bưng bát vào bếp, không khỏi nghĩ đến trên mu bàn tay cô có vết đỏ lớn.

Anh không nhịn được quay người đi theo Nhan Nhã Tịnh về phía nhà bếp.

Khi bước tới cửa phòng bếp, bước chân dừng lại, suy cho cùng quan hệ của bọn họ bây giờ là bạn bè, đừng nói cô bị thương ở tay, thậm chí có bị chặt tay cũng không liên quan gì anh.

Nghĩ đến đây, Lưu Thiên Hàn xoay người bước lên phòng tầng trên.

Mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh vốn đã rất đau, khi rửa bát tay dính nước càng đau hơn.

Cô muốn đi ra ngoài mua một ít thuốc trị bỏng để bôi, nhưng anh Lưu không đuổi cô đi, cô không nỡ cứ thế rời đi, nghĩ một lát, cô quyết định phớt lờ vết thương trên tay, tiếp tục ở lại chỗ Lưu Thiên Hàn.

Ở lại nhà một người bạn bình thường, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ!

Nhan Nhã Tịnh cười tủm tỉm lên lầu, đứng ở cửa phòng Lưu Thiên Hàn, "Anh hai, khuya thế này rồi, em thân con gái đi đường một mình không an toàn, hay là cho em ở lại đây qua đêm."

Sợ bị Lưu Thiên Hàn ném ra ngoài, cô vội vàng nói: "Anh hai, anh yên tâm, em ngủ trên sô pha. Em biết chúng ta là bạn bè bình thường, em tự biết chừng mực."

"Tùy!"

Lưu Thiên Hàn không muốn để cô ở lại đây, nhưng lời này của anh cũng không có ý đuổi cô đi, Nhan Nhã Tịnh vui vẻ đi xuống lầu, định đi tắm rửa xong sẽ đánh một giấc trên sô pha phòng khách.

Biệt thự của Lưu Thiên Hàn rất rộng, phòng nghỉ cho khách cũng không ít, chỉ có điều anh không có dự định tiếp khách ở đây, nên trong phòng khách không có giường.

Trong một biệt thự rộng lớn như vậy lại vỏn vẹn chỉ có một cái giường, kê trong phòng anh.

Nghĩ sáng mai mở mắt ra cùng Lưu Thiên Hàn ăn sáng, Nhan Nhã Tịnh dù không thích ngủ trên ghế sô pha, cô vẫn vui vẻ ôm chăn ra nằm ghế sô pha sau khi tắm xong.

Bữa sáng ngày mai nấu gì đây?

Bánh bao hấp?



Bánh bao chiên?

Nhan Nhã Tịnh suy đi tính lại thì quyết định sẽ nấu mì, bánh bao hấp cô nấu lần trước đều đã bị anh ném đi, chắc là anh không thích ăn, từ trước đến nay anh thích nhất là ăn mỳ cô nấu.

Nghĩ đến hình ảnh Lưu Thiên Hàn ăn mỳ cô nấu một cách ngon lành, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không khỏi nhếch lên, cứ thế rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lưu Thiên Hàn tắm xong vẫn chưa muốn ngủ.

Vừa rồi anh đối xử với người phụ nữ đó rất lạnh nhạt, cô hẳn là đã về rồi.

Mặc dù cho rằng Nhan Nhã Tịnh đã về rồi, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn định xuống lầu thử xem.

Không ngờ, vừa đi tới cửa cầu thang, anh đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh nằm co ro dưới sàn.

Vừa rồi cô vốn ngủ trên ghế sô pha, nhưng bởi vì ngủ không ngoan, lại thêm ghế sô pha tương đối hẹp, nên cô đã lăn xuống đất.

Cô đang ngủ rất say, hẳn là đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe môi mới không tự chủ được mà cong lên.

Có lẽ vì sàn quá cứng, ngủ được một lát cô lại cau mày, dường như muốn bản thân thoải mái hơn một chút, liền trở mình, nằm sấp mà ngủ tiếp.

Anh xoay người định ngó lơ sự tồn tại của Nhan Nhã Tịnh, nhưng sàn nhà lạnh, dù đã là đầu mùa hè, ngủ trên sàn vẫn rất dễ ốm.

Rốt cuộc, anh vẫn không thể ngoài mặt lạnh trong lòng cũng lạnh với Nhan Nhã Tịnh, anh bước nhanh xuống lầu, vác cô ném lên phòng.

Bạn bè bình thường?

Lưu Thiên Hàn cười giễu, ừm, làm bạn bình thường, mối quan hệ giữa bọn họ, cũng bình thường thật đấy!

Tuy nhiên họ đã chia tay, Lưu Thiên Hàn không có ý định đụng vào Nhan Nhã Tịnh.

Anh đặt cô ở sát mép giường bên kia, sau đó anh nằm ở sát mép bên này của chiếc giường lớn.

Ở giữa là một khoảng trống lớn, như thể là khoảng cách giữa sông Chu và biên giới Hán.

Chỉ là ắt có người muốn vượt qua ranh giới Chu - Hán này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.