Điện thoại trong tay Phí Nam Châu nặng nề trượt xuống, anh ta không nhịn xuống được ngụm máu tanh trong cổ họng, dùng sức che miệng lại, kẽ hở giữa các ngón tay vẫn rỉ ra một màu đỏ tươi.
Lúc này, sự khó chịu anh ta lúc này không thể diễn tả đơn giản bằng hai chữ đau lòng, anh ta chỉ biết rằng trái tim thật sự rất đau, đau đến mức hận không thể tự kết liễu.
Thì ra vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy không hề nói muốn anh ta về nhà, cô ấy chỉ nói một câu: tốt lắm.
Giọng nói nhẹ nhõm như vậy lại khiến anh run lên.
Cô ấy không cần anh ta nữa.
Trước khi chết, cô ấy đã quyết định bỏ mặc anh ta.
Anh ta không biết cô ấy gọi điện hay viết mấy dòng chữ đó trước, càng không biết cô ấy viết mấy chữ đó với tâm trạng gì.
Cô ấy yêu anh ta như vậy, yêu đến mức đánh mất chính mình, trước khi chết cô ấy gọi điện cho anh ta nhưng lại nghe được những âm thanh như vậy, trái tim cô hẳn là rất đau đúng không?
Làm sao mà không đau cho được!
"Liễu Đào, anh không ... Anh không có đụng vào Cung Tư Mỹ, anh không có đụng vào cô ta..."
Phí Nam Châu lặp đi lặp lại những lời này, nhưng dù anh ta có nói bao nhiêu lần, cô ấy cũng không thể nghe thấy được.
Sau đau đớn dữ dội, Phí Nam Châu chợt cảm thấy có chút căm ghét Cung Tư Mỹ.
Nếu cô ta không tự ý trả lời điện thoại, nếu cô ta không cố ý phát ra những âm thanh ám muội đó, có lẽ anh ta đã có cơ hội nghe thấy giọng nói của Liễu Đào thêm lần nữa.
Hóa ra người anh ta đã dành bao nhiêu năm để theo đuổi và si mê lại là một phụ nữ hai mặt như thế!
Thậm chí anh ta còn vì loại phụ nữ đó tự tay giết chết đứa con duy nhất của mình với Liễu Đào!
Anh ta hận không thể tự khoét mắt mình!
"Liễu Đào, anh xin lỗi, anh xin lỗi..."
"Liễu Đào, anh hình như...yêu em mất rồi..."
Tiếc thay, anh ta hiểu rằng đã quá muộn, người đã đi rồi, hối hận mấy đi chăng nữa, cũng không đổi lại được ...
Hôm đám tang của Liễu Đào, trời đổ mưa, không phải kiểu mưa rào như trút nước mùa hè mà là mưa phùn lất phất.
Có vẻ như ông trời cũng đang thương tiếc cho người phụ nữ xinh đẹp nhưng bất hạnh này.
Nhan Nhã Tịnh cũng đến dự tang lễ, cô đứng trước phần mộ của Liễu Đào, bía mộ có ốp một bức hinh cô ấy từng chụp trước đây.
Khi lên hình, cô ấy rất ít khi cười, biểu cảm trên gương mặt nhẹ nhàng và thờ ơ, khuôn mặt lãnh đạm như vậy nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Phí Nam Châu mặc một bộ âu phục màu đen, uy nghiêm trang trọng, đeo kính râm màu đen, Nhan Nhã Tịnh đứng cách anh ta khá xa, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Khi tang lễ kết thúc, mọi người tản ra, nhưng Phí Nam Châu vẫn chưa rời đi.
Đứng trước bia mộ của Liễu Đào, anh ta đột nhiên quỳ một gối xuống, như là đang cầu hôn.
Anh ta luôn cầm ô che bia mộ của Liễu Đào, như thể sợ rằng mưa sẽ rơi trên bia mộ của cô ấy.
Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng Phi Nam Châu sẽ cứ quỳ một gối như thế, anh ta đột nhiên cúi mặt xuống và đặt một nụ hôn thật sâu lên bia mộ của Liễu Đào.
Đến dự tang lễ của Liễu đào ngày hôm nay, Nhan Nhã Tịnh đã cố gắng hết sức để không khóc, nhưng khi chứng kiến nụ hôn của Phí Nam Châu, cô đã không thể kiềm được nước mắt.
Phí Nam Châu, hóa ra anh ta đã yêu Liễu Đào nhiều như vậy!
Liễu Đào, cô dưới suối vàng có biết, chắc cũng cảm thấy được an ủi đúng không?
Hoặc là, cô đã không còn để tâm đến nữa phải không.
Phí Nam Châu không chôn cất Liễu Đào bên cạnh mộ của mẹ cô ấy, anh ta đã lập một bia mộ chưa đề tên bên cạnh phần mộ của Liễu Đào, Nhan Nhã Tịnh biết rằng đó là bia mộ Phí Nam Châu lập cho chính mình.
Khi sống không thể đi cùng Liễu Đào già đi, đợi khi anh ta chết sẽ cùng Liễu Đào thiên hoang địa lão.
Sau khi rời khỏi nơi chôn cất Liễu Đào, tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh
vẫn rất suy sụp.
Lê Mặc trông cỏ vẻ còn đau khổ hơn cô, vẫn là chàng trai tỏa nắng nhưng những giọt nước mắt ướt đẫm khóe mắt.
Lê Mặc vẫn cố gắng nhìn Nhan Nhã Tịnh cười thật tươi, anh ta nói, Nhã Tịnh, tôi sẽ trở thành nhà thiết kế trang phục xuất sắc nhất, tôi sẽ không làm thần tượng của mình thất vọng.
Nghe những lời này của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh không biết phải nói gì.
Trong 25 năm cuộc đời của Liễu Đào, tất cả sự giàu sang, tiền tài đều để lại cho Phí Nam Châu. Có lẽ trong lòng cô ấy, Lê Mặc chẳng qua chỉ là một người qua đường không quan trọng, dù anh có xuống dốc trong cuộc sống hay trở nên nổi tiếng, cô ấy cũng không quan tâm .
Nhưng Nhan Nhã Tịnh muốn Lê Mặc phấn chấn lên, vì vậy cô chỉ mỉm cười an ủi anh ta.
Con người luôn phải có mục tiêu và sự kiên trì trong cuộc sống Có lẽ, sự cố chấp của Lê Mặc với Liễu Đào sẽ giúp anh ta có thể thiết kế ra những tác phẩm xuất sắc hơn và có động lực để sống tiếp.
Cái chết của Liễu Đào khiến Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cuộc đời thật sự ngắn ngủi và không thể đoán trước được, có thể một giây trước, một người vẫn còn sống, một giây sau, người đó đã âm thầm rời khỏi thế giới này.
Cô nghĩ rằng phải trân trọng từng giây từng phút của cuộc đời, dành nhiều thời gian hơn cho những người mình yêu thương, dù có chết tức tưởi thì ít nhất cũng sẽ không cô phụ khoảng thời gian sống hạnh phúc.
Vào buổi tối, sau khi Nhan Nhã Tịnh tự tay nấu đồ ăn cho hai đứa nhỏ, dưới sự ủng hộ nhiệt tình của chúng, cô đi siêu thị mua nguyên liệu, đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn, cố gắng cùng anh hàn gắn lại tình xưa.
Biệt thự của Lưu Thiên Hàn vẫn chưa thay mật khẩu, căn biệt thự rộng lớn nhưng trống vắng, cảm giác rất lạnh lẽo .
Nhan Nhã Tịnh cất những nguyên liệu không dùng tới vào tủ lạnh, cô chọn ra một vài nguyên liệu và chuẩn bị nấu một bữa ăn ngon cho Lưu Thiên Hàn.
Hai người, bốn món ăn và một bát canh, rất thịnh soạn.
Nhan Nhã Tịnh nấu xong, Lưu Thiên Hàn vẫn chưa về biệt thự, lúc này cô mới nhận ra mình chú tâm nấu ăn mà quên hỏi trước xem tối nay anh có về biệt thự ăn tối không.
Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lấy điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn.
"Anh hai, khi nào anh tan làm?"
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn câu trả lời ngắn gọn của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh có thể đoán được biểu cảm trên gương mặt anhlúc này lạnh đến mức nào.
Nhưng Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không cảm thấy chán ghét, cô tiếp tục đáp lại một cách rất nịnh nọt: "Anh hai, em đang ở nhà anh, em nấu bữa tối rồi, anh trở về cùng nhau ăn cơm đi."
"Không rảnh!"
Nhan Nhã Tịnh dở khóc dở cười, thôi xong, bởi vì không muốn nhìn thấy cô, anh không có thời gian về nhà luôn rồi.
Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn chia tay với anh Lưu, cô biết rõ tình hình hiện tại, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, nếu không đến cơ hội đến gần anh Lưu cô cũng không có.
"Anh hai, tuy rằng anh và em đã chia tay, nhưng bây giờ chúng ta vẫn coi là bạn bè bình thường đúng không?"
Rất lâu sau, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh cũng đợi được câu trả lời của anh.
"Ừm."
"Nếu đã là bạn bè bình thường, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm là chuyện bình thường mà! Anh hai, chẳng lẽ anh không dám dùng cơm với một người bạn bình thường như em sao?"
Sau khi gửi tin nhắn này, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút tự mãn, đối xử với một số người, không thể chỉ thỏa hiệp, phải dùng biện pháp gián tiếp.
Cậu trẻ là người ưa thể diện, cô đã nói như vậy thì chắc chắn anh sẽ không nói là không dám.
Thông báo Zalo vang lên, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhìn xuống kiểm tra, cô đang đợi cậu trẻ thỏa hiệp với mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]