Nhan Nhã Tịnh híp mắt lại, vô thức nắm chặt điện thoại trong tay, ngay sau đó cô lại nhận được một tin nhắn khác.
“Nhan Nhã Tịnh, thật ra mẹ cô bị ngã mà chết.”
“Sức khỏe của bà ta vốn không tốt, tôi sai người đẩy bà ta từ trên lầu xuống, bà ta gần như sắp tắt thở rồi, tôi còn có lòng tốt để lại vài nhát vào tim bà ta.”
“Hết nhát này đến nhát khác. Cô nói xem, tại sao trên người mẹ cô lại có nhiều máu thế hả?”
Nhan Nhã Tịnh nhìn từng tin nhắn gửi đến trong điện thoại, chỉ cảm thấy cả trái tim như bị ai đó bóp chặt.
Cô ôm chặt ngực mình, cảm giác đau đớn này vẫn chỉ tăng lên chứ không giảm.
Đầu ngón tay cô run rẩy, gửi một câu hỏi: “Mày là ai? Tại sao lại đối xử với mẹ tao như vậy?”
Nhớ đến tấm hình Lệ Bảo Khiết nằm trong vũng máu, Nhan Nhã Tịnh đau lòng đến nỗi không thở nổi.
Mẹ cô Lệ Bảo Khiết là một người dịu dàng, ôn hòa, xinh đẹp, tốt bụng, dù đối xử với ai bà cũng hết lòng thật dạ.
Cô không thể hiểu nổi mẹ cô tốt như vậy, sao lại bị người ta giết hại bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế!
Bị đẩy ngã từ trên lầu xuống, khi mẹ cô vẫn thở còn tiếp tục đâm nhiều nhát lên ngực bà ấy, bà ấy sẽ đau đớn đến nhường nào chứ!
“Nói! Rốt cuộc mày là ai!”
Người kia như thể không thấy tin nhắn mà Nhan Nhã Tịnh gửi đến, ngay sau đó cô lại nhận được một tin nhắn khác.
“Nhìn mẹ mày chảy máu, trong lòng tao vui lắm! Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, tao thật sự muốn nhìn bà ta chảy hết máu rồi mới bỏ đi.”
“Nhan Nhã Tịnh, mày trông rất giống mẹ mày, giống như khuôn đúc ra vậy đó!”
“Haiz, mày trông giống mẹ mày như vậy, nếu cách chết đi cũng giống nhau thì chuyện này quả thực rất tuyệt vời!”
Ở tin nhắn cuối cùng mà Nhan Nhã Tịnh nhận được, dường như người bên kia đã không kiểm soát được lòng thù hận méo mó trong lòng mình: “Nhan Nhã Tịnh, mày cứ chờ mà tới đoàn tụ với con đĩ Lệ Bảo Khiết kia đi!”
“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai!”
Nhan Nhã Tịnh liên tục gửi vài tin nhắn, nhưng không nhận được câu trả lời.
Trong lòng cô cảm thấy khó chịu như thể có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, cô không gửi tin nhắn nữa mà dứt khoát gọi cho người kia.
Gần như ngay lập tức, điện thoại được kết nối, giọng Nhan Nhã Tịnh khàn khàn hét lên: “Mày là ai? Nói mau, cuối cùng mày là ai!”
“Cô bé à, có chuyện gì vậy? Sao lại hung dữ như thế?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nói già nua hòa ái.
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, cô không dám tin người gửi loại tin nhắn kia cho cô lại là một cụ già có giọng nói ôn hòa thế này.
Đột nhiên trong lúc đó, cô có chút không rõ, vô thức hỏi một câu: “Người vừa gửi tin nhắn cho tôi là ông phải không?”
“Tin nhắn gì? Tôi không biết gửi tin nhắn!”
Ông lão như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Vừa nãy có một người mượn điện thoại của tôi, nói là muốn gọi điện thoại cho con gái. Cô chính là con gái của người đó à!”
“Người mượn điện thoại trông như thế nào ạ?” Nhan Nhã Tịnh vội vàng hỏi.
“Tôi là người mù, sao có thể biết bà ta trông như thế nào được!” Ông lão khẽ thở dài: “Cô gái à, có phải cô cãi nhau với mẹ mình không? Mẹ con ruột với nhau đâu có chuyện gì giận hờn qua ngày được, cô đừng hờn dỗi mẹ mình nữa!”
“Ông ơi, bây giờ ông ở đâu? Cháu sẽ đến chỗ đó ngay!”
Nếu gần đó có camera có thể quay được cảnh người phụ nữ đã mượn điện thoại này, vậy thì cô sẽ tìm ra hung thủ giết chết mẹ mình.
“Tôi ở thôn Tiền Sơn!” Ông lão chống gậy nói: “Mẹ cô đã rời khỏi thôn chúng tôi rồi, cô tới đây cũng vô ích thôi. Sau này đừng cãi nhau với mẹ nữa, cố gắng sống hòa thuận với bà ấy đi!”
Thôn Tiền Sơn...
Nhan Nhã Tịnh từng nghe qua cái tên này, là một thôn xóm nhỏ hẻo lánh ở Vân Hải, tất nhiên chỗ như vậy không thể nào có camera được.
Người đàn bà gửi tin nhắn cho cô đã rời khỏi thôn Tiền Sơn, bây giờ cô có đến đó cũng không được gì.
Cô vẫn không có cách nào đưa hung thủ giết mẹ mình ra trước vành móng ngựa!
Thậm chí hiện tại người đàn bà kia họ gì, trông thế nào, cô cũng không biết!
Nhưng tại sao người đàn bà kia lại giả yêu giả quỷ, còn muốn giết chết cô nữa. Chỉ cần cô biết được tin tức của bà ta, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ khiến bà ta trả một cái giá đắt nhất!
“Nhã Tịnh à, cậu nói chuyện điện thoại với ai vậy? Ông lão nào?” Tô Thu Quỳnh nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, lo lắng hỏi.
Giữa Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh không hề có bí mật gì hết, cô kể lại chi tiết cho cô ấy biết: “Thu Quỳnh... Kẻ giết mẹ tớ là một người phụ nữ! Bà ta đã xuất hiện rồi!”
“Bà ta ở đâu?” Tô Thu Quỳnh cũng lộ vẻ căm phẫn sục sôi: “Bây giờ chúng ta báo cảnh sát, để bà ta phải trả một cái giá thích đáng!”
“Thu Quỳnh, tớ không có bất kì manh mối gì, tớ cũng không biết bà ta là ai, giờ chúng ta báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.” Nhan Nhã Tịnh hơi mệt mỏi thở dài: “Huống chi mẹ tớ đã chết nhiều năm, tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy qua đời vì bệnh, chỉ sợ báo cảnh sát cũng không thể lập án được!”
Mặc dù Tô Thu Quỳnh không cam lòng để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng cô ấy cũng phải thừa nhận Nhan Nhã Tịnh nói chính xác.
Nhà họ Nhan đã tuyên bố với bên ngoài Lệ Bảo Khiết qua đời vì bệnh, bây giờ Nhan Nhã Tịnh mà báo cảnh sát, chỉ sợ cảnh sát sẽ coi cô như kẻ điên!
“Nhã Tịnh, cậu đừng khó chịu, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, sớm muộn gì cũng có một ngày hung thủ giết người phải trả giá đắt!” Tô Thu Quỳnh nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, nhẹ giọng an ủi cô.
Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, cô tin kẻ giết mẹ mình phải nợ máu trả bằng máu!
Nhan Nhã Tịnh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ lo lắng nên cũng không nói cho cô biết kẻ đó uy hiếp mình. Thật ra cô cũng chẳng sợ người kia sẽ làm gì mình, cô chỉ lo cho sự an toàn của hai đứa con thôi.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Dũng, nhờ anh ta cử thêm vài vệ sĩ bảo vệ cho hai đứa nhỏ.
Cô có thể chết, nhưng hai đứa bé mà bị thương, cô sẽ chịu không nổi!
Tối nay là tiệc ăn mừng của bọn họ, Nhan Nhã Tịnh không muốn nghĩ tới quá nhiều chuyện bực mình. Có một số việc nên tới thì sẽ tới, dù là gió tanh mưa máu, cô cũng sẽ bình tĩnh đối mặt.
Nhan Nhã Tịnh cho rằng tối nay là tiệc ăn mừng của cô, Tô Thu Quỳnh, Lê Mặc và Lâm Tiêu. Nhưng không ngờ một lát sau, trong phòng riêng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Liễu Đào.
Vừa nhìn thấy Liễu Đào, khuôn mặt Lê Mặc lập tức đỏ như tôm luộc.
Quen biết Lê Mặc nhiều năm như vậy, anh ta đang say rượu hay mắc cỡ, Nhan Nhã Tịnh nhìn một phát là nhận ra ngay!
Cô không ngờ một người ngày thường mặt dày như Lê Mặc, khi gặp Liễu Đào lại mắc cỡ đến như vậy!
Lê Mặc hồi hộp ngồi trên sô pha, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Anh ta lo lắng đứng lên nhìn Liễu Đào: “Liễu Đào, tôi là fan của cô, có thể ký tên cho tôi được không?”
Liễu Đào không ngờ mình đến tìm Nhan Nhã Tịnh còn có thể chạm mặt fan hâm mộ, mặc dù cô ấy là người lạnh lùng, nhưng trước giờ rất hòa nhã với fan hâm mộ.
Cô lấy bút từ trong túi ra ký tên, thân thiết hỏi: “Ký ở chỗ nào?”
Liễu Đào đồng ý ký tên cho anh ta, khỏi phải bàn Lê Mặc sung sướng đến cỡ nào.
Anh ta chỉ lên mặt mình, vui vẻ cười nói: “Ký lên đây! Ký lên đây này!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]