Người Lâm Tiêu cứng đờ, câu nói tiếp theo lập tức như xương mắc ở cổ họng.
Chiến Mục Hàng nhìn Lâm Tiêu, khóe môi anh ta lộ rõ nụ cười tự giễu. Anh ta không biết mình cầm bó hoa hồng lớn ngu ngốc đứng ở chỗ này để làm gì nữa.
Nhưng khi biết tối nay Tô Thu Quỳnh sẽ tham gia biểu diễn, anh ta vẫn dời hết các bữa tiệc xã giao tối nay, tự mình đến cửa hàng bán hoa, cẩn thận chọn một bó hoa thật to rồi đến cổ vũ cho cô như một kẻ ngốc.
Như thể đang tự lừa mình dối người, Chiến Mục Hàng cảm thấy anh ta cầm hoa đến cổ vũ cho cô, dường như chỉ cần cô nhận hoa là có thể hiểu được tấm lòng của anh ta.
Nhưng thật ra trong lòng anh biết rõ, nếu anh ta thực sự tặng hoa cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng cô sẽ chỉ có chán ghét và hoảng sợ.
Lúc nãy nhìn Tô Thu Quỳnh tỏ sáng rực rỡ trên sàn catwalk, trong lòng Chiến Mục Hàng dĩ nhiên là vô cùng choáng ngợp.
Trong ấn tượng của mình, anh ta chưa bao giờ thấy Tô Thu Quỳnh như vậy.
Tô Thu Quỳnh trong ký ức của anh ta gần như rất thận trọng dè dặt. Sau khi bọn họ kết hôn, cô thu hết hào quang trên người mình, chỉ làm một người vợ hiền lành và bao dung.
Anh ta ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, tai tiếng khắp nơi. Thậm chí khi anh ta nói An Tình đang có thai với anh ta, cô vẫn hèn mọn, ngoan ngoãn để lấy lòng anh ta.
Hóa ra, Tô Thu Quỳnh mỗi ngày rửa tay nấu canh cho anh ta, Tô Thu Quỳnh dường như chỉ biết củi, dầu, mắm muối cũng có lúc rực rỡ như thế này.
Chỉ vì quá yêu anh ta nên cô sẵn sàng vì anh ta mà từ bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo, cao quý của mình, cố gắng làm một người vợ tốt với dáng vẻ thấp kém nhất.
Vành mắt Chiến Mục Hàng không khỏi chua xót. Thời gian dần trôi, rốt cuộc anh ta cũng hiểu mình đã đánh mất thứ gì, nhưng thứ đã mất đi chính là mất đi rồi, không thể tìm lại được.
Không quấy rầy nữa chính là đền đáp tốt nhất đối với cô.
Chiến Mục Hàng nở nụ cười thê lương, nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt thật sâu, cầm bó hoa hồng to trong tay, cứng ngắc xoay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Tiêu vẫn nhìn theo Chiến Mục Hàng, tình nghĩa anh em từ nhỏ đến lớn, nhìn dáng vẻ cô đơn của anh ta, trong lòng Lâm Tiêu cũng cảm thấy xót xa.
Nhưng dù xót xa đến mấy, anh ta cũng không thể chắp tay nhường Tô Thu Quỳnh được.
Tô Thu Quỳnh là niềm vui duy nhất, là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời của anh!
“Thu Quỳnh, em đừng rời xa anh...”
Bất chấp sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí cuộc thi còn đang được phát sóng trực tiếp, Lâm Tiêu cúi mặt xuống dùng hết sức hôn mạnh lên môi Tô Thu Quỳnh.
Mặc dù tính cách của Tô Thu Quỳnh lạnh nhạt, nhưng da mặt cô lại mỏng, Lâm Tiêu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy khiến cô rất xấu hổ.
“Lâm Tiêu, anh đừng thế mà, có biết nhiêu người đang nhìn đấy!”
Tô Thu Quỳnh dồn sức muốn đẩy Lâm Tiêu ra theo bản năng, nhưng khi đối diện với ánh mắt lo được lo mất kia của anh, cô lại không đành lòng.
Người đàn ông này quá yêu cô, quá thiếu thốn cảm giác an toàn khiến cô đau lòng.
Tô Thu Quỳnh nhắm mắt lại, mặc kệ ánh mắt của mọi người, dùng sức hôn đáp trả Lâm Tiêu. Cô muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, anh không cần phải lo được mất, trong lòng cô đã dần dần có anh rồi, cô sẽ càng ngày càng yêu anh.
Mãi mãi cho đến già.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng trước mặt Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh đang ôm hôn nhiệt tình thì sẽ giống bóng đèn sáng rực 1000W mất. Cô lặng lẽ đánh mắt nhìn hai người vẫn đang ôm hôn say đắm, liền ôm bó hoa hồng đỏ đi về phía Lê Mặc, chờ đợi số điểm được công bố.
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn vẫn luôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh chằm chằm. Vàng nhìn bó hoa hồng trong ngực cô, trong lòng anh càng thêm tức giận. Bị Lưu Thiên Hàn nhìn với ánh mắt lăng trì như vậy, dù Nhan Nhã Tịnh có vô tâm đến đâu cũng có cảm ứng.
Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa văng tung tóe khắp nơi. Nhan Nhã Tịnh bắt được sự giễu cợt và khó chịu trong mắt Lưu Thiên Hàn, dáng vẻ anh như muốn nói: Nhan Nhã Tịnh, cô hả hê lắm đúng không?
Có tin tôi sẽ dứt khoát cho cô âm điểm không!
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh giật thót, anh Lưu sẽ không cho thiết kế của Lê Mặc điểm âm thật đấy chứ?
Vậy lần này bọn họ thực sự bị loại hoàn toàn rồi!
“Nhã Tịnh, tối nay em và Thu Quỳnh làm tốt lắm.” Lê Mặc chân thành nói với Nhan Nhã Tịnh.
Lúc nãy nghe Cao Chí Minh kể lại, anh ta biết chắc quần áo đã bị người khác động tay động chân rồi. Khi ấy trong lòng anh ta vừa cảm thấy nặng nề và phẫn hận, nhưng không ngờ Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lại sửa quần áo khéo như vậy.
Thậm chí còn xuất sắc hơn so với thiết kế ban đầu của anh ta.
Phải nói rằng những thiết kế của anh ta đều là những tác phẩm tuyệt đỉnh hào hoa phong nhã, chỉ cần ban giám khảo chấm điểm công bằng, tối nay anh ta sẽ không thua.
Thấy sắc mặt của Nhan Nhã Tịnh hơi khó coi, Lê Mặc không khỏi lo lắng hỏi: “Nhã Tịnh, sao sắc mặt em khó coi vậy? Em thấy khó chịu ở chỗ nào sao?”
“Lê Mặc, thiết kế của anh rất đẹp.” Nhan Nhã Tịnh thật lòng khen Lê Mặc: “Cho dù tối nay chúng ta có bị loại cũng không phải vấn đề của anh. Anh là nhà thiết kế tốt nhất.”
Lê Mặc vốn là người thông minh, nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, dường như hiểu ra điều gì đó, Lê Mặc vô thức nhìn về phía Cao Chí Minh, thấy anh ta đang cười với vẻ đắc ý.
“Lê Mặc, thiết kế tối nay của anh thực sự rất tuyệt vời, nhưng nhiều lúc trên thế giới này không nói chuyện bằng thực lực.”
Ban đầu khi thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lên sân khấu, nét mặt Cao Chí Minh rất khó coi, nhưng nghĩ tới phần lớn ban giám khảo đều đứng về phía anh ta, trong lòng anh ta lại tràn đầy hả hê.
Tối hôm nay, Lê Mặc đừng hòng thắng!
“Lê Mặc ơi là Lê Mặc, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng anh vẫn là kẻ thất bại dưới tay tôi thôi!”
“Cao Chí Minh, đúng là loại vô liêm sỉ thì đứng đầu thiên hạ! Nếu không phải anh lấy tác phẩm của Lê Mặc đi dự thi thì chưa chắc qua nổi vòng sơ tuyển!” Thấy Cao Chí Minh phách lối như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngứa mắt không nhìn nổi, không nhịn được mà lên tiếng.
“Tác phẩm của Lê Mặc?” Cao Chí Minh cười càng thêm đắc chí và ngông cuồng: “Nhan Nhã Tịnh, tác phẩm đó rõ ràng là của Cao Chí Minh tôi! Chỉ cần tôi nói đó là của Cao Chí Minh tôi, người trên thế giới này đều khẳng định đấy là tác phẩm của tôi!”
“Chỉ cần tôi đoạt giải nhất trong cuộc thi lần này, mọi người sẽ chỉ biết Cao Chí Minh tôi, tôi sẽ được hàng nghìn người vây quanh, Lê Mặc là cái đếch gì chứ!”
“Bây giờ sẽ công bố thành tích của thí sinh số 87 Lê Mặc.”
Cao Chí Minh vừa nói xong, giọng nói của MC trên sân khấu chợt vang lên. Cao Chí Minh cười càng thêm rạng rỡ, liếc mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh từ trên cao xuống: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nghe nói cậu hai Lưu muốn cho Lê Mặc âm điểm đấy!”
“Cô nói xem, nếu bị âm điểm thì các người phải làm sao đây? Ha ha, đừng chờ mong vào điểm số của cậu hai Lưu cho các người, cô nói xem, cậu hai Lưu sẽ cho mấy người bao nhiêu điểm nhỉ? Là âm một trăm hay là thẳng thừng cho không điểm luôn?”
“Tôi đoán... Cậu hai Lưu sẽ cho các người âm 100! Âm 100 điểm luôn đấy! Là trường hợp đầu tiên xuất hiện trong cuộc thi quốc tế suốt bao nhiêu năm qua. Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh, lần này hai người nổi tiếng chắc rồi! Ha ha!”
Nghe thấy tiếng cười ghê tởm của Cao Chí Minh, Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn xé miệng anh ta ra. Nhưng cô không thể không thừa nhận, lời Cao Chí Minh nói đúng. Ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi của Lưu Thiên Hàn rõ ràng chính là tín hiệu của âm điểm.
Trên màn hình lớn vẫn chưa hiện số điểm, để dẫn dắt bầu không khí ở hội trường, khi công bố số điểm MC còn cố tỏ ra thần bí.
“Đầu tiên, chúng ta hãy công bố số điểm của cậu hai Lưu. Mọi người đoán xem, cậu hai Lưu sẽ chấm cho thí sinh số 87 bao nhiêu điểm?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]