Chương trước
Chương sau
Cả hai bộ trang phục do Lê Mặc thiết kế đều bị hắt sơn. Đương nhiên, có thể người hắt sơn lo lắng rằng sơn nhiều quá sẽ thấy rõ, dễ bị phát hiện nên chỉ khéo léo vẩy lác đác vài giọt sơn lên váy.

Dù vậy, nhiều sơn như thế vẫn phá hỏng nét đẹp tổng thể của bộ đồ. Cô và Tô Thu Quỳnh mà mặc hai bộ đồ này đi diễn catwalk thì không ai công nhận Lê Mặc là nhà thiết kế quần áo thiên tài xuất chúng mà chỉ chê bai hai bộ đồ ấy xấu như ma!

“Nhã Tịnh, cậu đừng hoảng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách! Không thể mặc người ta đánh đổ dễ dàng thế được!”

Gương mặt Tô Thu Quỳnh hiện lên sự giận dữ thấy rõ, không ai ngốc cả, chắc chắn cô ấy cũng đã nghĩ ra có người cố ý nhằm vào họ!

Thí sinh đồng ý đưa trang phục dự thi đến nơi thi đấu sớm theo quy định của cuộc thi cũng vì tin tưởng ban tổ chức cuộc thi, nào ngờ lại xảy ra chuyện trang phục bị phá hỏng!

E rằng nơi thi đấu đã tiếp tay cho người hủy hoại hai bộ trang phục do Lê Mặc thiết kế này!

“Thu Quỳnh, cậu đừng lo, tối nay nhất định chúng ta sẽ không thua đâu!”

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng động não. Khỏi cần điều tra, cô cũng biết thủ phạm làm hỏng trang phục Lê Mặc thiết kế là Cung Tư Mỹ.

Cung Tư Mỹ không nhận ra Lê Mặc lúc ở Lam Điều, nhưng trong cuộc thi này, Lê Mặc dùng tên thật nên đương nhiên cô ta sẽ không cho phép Lê Mặc dùng cuộc thi này mà trở mình.

Nhất là khi hiện giờ Lê Mặc còn đi cùng với Nhan Nhã Tịnh cô, Cung Tư Mỹ càng quyết không cho họ có đường sống!

“Ừm, chúng ta nhất định sẽ không thua đâu Nhã Tịnh!”

Tô Thu Quỳnh nắm chặt tay Nhan Nhã Tịnh, hai người nhanh chóng trải bộ đồ dưới đất ra.

Trang phục bị hắt sơn màu xanh đen, trông vô cùng nhem nhuốc.

Nhất là khi Lê Mặc dùng màu nhạt để thiết kế váy của hai bộ trang phục này khiến cho màu sơn xanh đen càng xung đột hơn, vừa nhìn đã khiến người ta thấy khó chịu.

Nhan Nhã Tịnh thấy có cây kéo trên bàn bên cạnh bèn cầm lấy, dứt khoát cắt hết tất cả phần vải dính sơn.

Chỉ còn năm thí sinh nữa là sẽ tới phần thi của hai người, họ không còn nhiều thời gian nữa.

Cắt phần dính sơn xong cũng lộ rõ phần bị cắt rách của váy, Nhan Nhã Tịnh nhanh trí theo hoa văn cắt cả phần vải còn lại của váy, biến nó thành tua rua.



Bộ đồ của Tô Thu Quỳnh bị dính sơn chủ yếu ở nửa dưới váy, vì toàn bộ nửa dưới của váy đã bị dính sơn nên không thể cắt nó thành tua rua được.

Nhan Nhã Tịnh thảo luận với Tô Thu Quỳnh, hai người họ quyết định cắt phăng nửa dưới phần váy nhuốm đẫm sơn, biến chiếc váy đầm dài chấm đất thành váy ngắn tới đầu gối.

Cao Chí Minh vừa khéo bốc thăm trúng trước Lê Mặc, hôm nay anh ta cũng đưa tác phẩm trong một bộ sưu tập đến dự thi.

Tên của bộ sưu tập chứa tác phẩm anh ta mang đi thi là Phong Hoa Tuyệt Đại.

Bộ sưu tập Phong Hoa Tuyệt Đại có tổng cộng hai trang phục đều được thiết kế theo gam màu đỏ và đen.

Đỏ, đen là hai sắc màu nổi bật nhất, nhưng phối hợp với nhau lại hài hòa đến lạ lùng.

Cả hai trang phục đều được thiết kế theo phong cách nước C, phía trên thêu hoa văn phức tạp và tinh xảo. Người mẫu mặc hai bộ đồ kia đi trên sàn diễn trông như phượng hoàng niết bàn, như ánh sáng ngã xuống hố sâu của tội ác.

Không nghi ngờ gì nữa, hai bộ trang phục ấy đều là tác phẩm của Lê Mặc. Cao Chí Minh đã mặt dày ăn cắp lại còn mang hai tác phẩm ấy đi dự thi.

Sau khi người mẫu mặc hai bộ đồ ấy lên sàn diễn, cả giám khảo lẫn khán giả đều ngẩn ngơ.

Người mẫu chầm chậm đi qua sàn catwalk, các khán giả như nhìn thấy được vướng mắc ngàn đời của ánh sáng và bóng tối, cũng như chuyện tình bất hủ của ác quỷ trụy lạc và thiên sứ thuần khiết.

Đẹp đẽ và lộng lẫy vô cùng, trông giống một giấc mộng vô vàn sắc thái hơn, chứ không còn chỉ những bộ trang phục nữa.

Sau khi giới thiệu tác phẩm của mình, Cao Chí Minh đắc chí đi xuống sàn diễn. Thấy Lê Mặc đang đứng chờ bên cạnh, anh ta không giấu nổi vẻ đắc thắng trong mắt.

“Lê Mặc, lâu rồi không gặp.”

Cao Chí Minh cảm thấy rất ái ngại khi Lê Mặc cũng tham gia cuộc thi này, bởi vì anh ta hiểu Lê Mặc có năng khiếu thiết kế cao siêu đến mức nào.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện trang phục dự thi của Lê Mặc đã bị phá hủy, sự ngạo mạn và hả hê trỗi dậy trong lòng Cao Chí Minh.

Đến cả vòng bán kết mà Lê Mặc cũng không vào được thì lấy gì mà tranh hạng nhất với anh ta!

Trong máy tính của anh ta hiện đang giữ rất nhiều tác phẩm Lê Mặc thiết kế ở giai đoạn dồi dào cảm hứng nhất, Khuynh Quốc Khuynh Thành lại là tác phẩm Lê Mặc tự hào nhất trên đời từ trước đến nay. Có Khuynh Quốc Khuynh Thành, đừng hòng ai cướp giải quán quân khỏi anh ta!



“Cao Chí Minh, anh còn dám dự thi bằng tác phẩm của tôi, đúng là đồ mặt dày!” Vẻ căm ghét và trào phúng hiện rõ trong đôi mắt đen tuyền của Lê Mặc.

Cao Chí Minh vẫn chưa thôi cười: “Lê Mặc, người mặt dày tối nay là anh chứ không phải Cao Chí Minh này đâu!”

Cao Chí Minh kề sát vào tai Lê Mặc, giọng điệu hả hê khi người khác gặp nạn thấy rõ: “Lê Mặc, anh thử nói xem, nếu người mẫu của anh mặc đồ rách lên sàn diễn thì thể diện của nhà thiết kế như anh sẽ bị vứt đi đâu đây?”

Dứt lời, Cao Chí Minh đắc chí chỉ vào màn hình rồi giơ ngón giữa với Lê Mặc, không màng đến sự ngỡ ngàng pha tức giận của anh ta.

Trên màn hình đang hiện số điểm giám khảo chấm tác phẩm của Cao Chí Minh.

Lưu Thiên Hàn: 96, Phí Nam Châu: 99, ông Hans: 98; ông Hàn: 96.

So với hơn tám mươi thí sinh trước đó gần như không ai trên 90 điểm thì có thể nói số điểm của Cao Chí Minh vô cùng nổi trội, anh ta tin chắc tác phẩm của Lê Mặc đã bị phá hỏng, những thí sinh dự thi đằng sau càng không ai có thể vượt quá số điểm của anh ta.

Cung Tư Mỹ nhìn số điểm hiển thị trên màn hình, gương mặt nhỏ nhắn, sắc sảo và quý phái cũng không giấu được vẻ mừng rỡ.

Lần trước Cao Chí Minh chỉ mới một lần đoạt giải nhất cuộc thi toàn quốc bằng tác phẩm cướp của Lê Mặc mà đã đem lại lợi ích lớn lao cho Cung Đình của họ. Nếu lần này Cao Chí Minh giành được hạng nhất thì giá trị của Cung Đình nhất định sẽ cao hơn theo Cao Chí Minh!

Không ai có thể vượt qua bọn họ!

Tâm trạng Cung Tư Mỹ lại càng vui sướng hơn khi nghĩ đến chuyện chốc nữa Nhan Nhã Tịnh sẽ ê chề mặc bộ đồ dính đầy sơn lên sàn diễn.

Cô ta đã mua chuộc sẵn phóng viên và viết sẵn đủ thứ bài báo bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh và Lê Mặc. Chỉ cần hai người họ mặc bộ đồ đó đi catwalk, cô ta bảo đảm họ sẽ bị cả mạng xã hội chế nhạo!

“Tư Mỹ, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh sắp lên trình diễn rồi, cô có hào hứng không?” Chu Tịnh biết chuyện trang phục, cô ta cười kệch cỡm nhìn Cung Tư Mỹ, nói: “Vừa nghĩ tới chuyện Nhan Nhã Tịnh sắp bị bẽ mặt là tôi đã vô cùng phấn khích!”

“Tư Mỹ, cô có nghĩ cậu Thẩm sẽ thấy ghê tởm khi nhìn thấy dáng vẻ mặc bộ đồ dính đầy sơn xấu xí của Nhan Nhã Tịnh không? Muốn thấy cảnh cậu Thẩm buồn nôn vì Nhan Nhã Tịnh quá!”

Chu Tịnh biết rõ Cung Tư Mỹ ghét Nhan Nhã Tịnh nhường nào, cô ta cố gắng nịnh bợ Cung Tư Mỹ: “Không chỉ cậu Thẩm mà cả cậu hai Lục chắc chắn cũng kinh tởm Nhan Nhã Tịnh! Ha ha, váy màu hồng nhạt lại dính sơn xanh, mới nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi!”

Cung Tư Mỹ tỏ ra mình là người cao quý nên không thể hiện rõ thái độ cười trên sự đau khổ của người khác của mình, nhưng khóe môi cô ta thì cứ nhoẻn lên mãi.

Hội trường nổi nhạc lên lần nữa, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cùng nhau lên sàn diễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.