“Đùi gà, đùi gà của ta! Không được cướp đùi gà của Bảo Bối, đem nó trả lại cho ta! Cắn chết ngươi, cho ngươi đoạt!” Thượng Quan Nghệ nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, trong miệng ra sức cắn chăn mền, hai tay không ngừng vung vẫy.
“Bảo Bối! Bảo Bối! Không có ai đoạt đùi gà của ngươi, nhả ra!” Triển Đình Hiển vỗ vỗ tiểu nhân đang nói mớ, đem chăn mền cắn ở trong miệng kéo ra, ngủ cũng không thành thật, còn nhớ đến đùi gà của hắn.
Đặt tay lên trán người nằm mê man trên giường, ân, hoàn hảo, hạ sốt rồi! Ba ngày trước thật là dọa mọi người sợ, mặt trời mọc không thấy được, lại nghênh đón một trận mưa lớn, sau đó liền phát sốt, vẫn sốt cao không lùi, sốt suốt ba ngày. Tất cả thuốc đều không hữu hiệu! Người đều suýt nữa bị sốt làm cho hồ đồ rồi, sợ đến nỗi Tử Nghiên khóc suốt mấy ngày. Hôm nay mới có khởi sắc.
“Tiểu lung bao! Bảo Bối muốn ăn tiểu lung bao!” Người vừa mới an tĩnh, lại hô to muốn ăn bánh bao.
“Bảo Bối ngoan, hảo hảo ngủ! Chờ hết bệnh rồi, Hiển ca ca liền dẫn ngươi đi ăn tiểu lung bao nổi tiếng nhất kinh thành!” Nằm ở bên cạnh đem người ôm vào trong ngực, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ửng hồng. “Bảo Bối, ngươi nói ta nên nắm bắt ngươi làm sao. Đến cùng có nên dẫn ngươi tiến cung hay không, ngươi nói ngươi vĩnh viễn sẽ cùng ta, sẽ không ly khai…”
Sáng sớm.
Triển Đình Hiển trở mình, đem tay khoác qua bên cạnh, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987416/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.