“Xong rồi! Xong rồi! Chạy trốn thôi!” Thượng Quan Nghệ hướng ngoài cửa xông ra. Hắn vui vẻ đến thăm, hoàn toàn quên mất hắn để lại bức họa ‘nhất chi mai’ ở trên tường sẽ làm hắn bị bại lộ. Sai lầm! Thật là cực kỳ sai lầm!
“Lục, nếu chúng ta bị ‘bắt được’ có thể hay không cứ như vậy xong rồi!” Vừa nghĩ tới bản thân mình bị ngũ đại tổng quản thống biển (thống: ra sức, biển: làm thịt),Tử Nghiên thì hai chân nhũng ra, da đầu ngứa ngáy.
Xốc lên Tử Nghiên muốn xụi lơ, “Nếu ngươi không đi nữa giúp thiếu gia thu xếp đồ đạc, bây giờ ngươi đã ngoạn xong rồi!”
“Ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi cùng chúng ta.” Lục nói với Thiệu Lam. Nếu đem người giữ lại bị phát hiện, vậy tung tích bọn họ xác định đã bị bại lộ thật rồi, còn muốn thần không biết quỷ không hay mà ‘ẩn mình’ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
“Hiểu rồi! Ta đây đi ngay.” Thiệu Lam cũng vội vàng đi ra ngoài.
“Lục! Các ngươi đây là…” Nhìn ba người vội vàng, Chu Sùng Văn tiến lên. “Các ngươi đây là chuẩn bị đi đâu? Có cần phải vội vả như vậy không?” Thượng Quan gia đáng sợ như vậy?
“Bách Lý cung chủ có thể tìm tới đây, vậy Thượng Quan gia đại trạch đội truy bắt không lâu sau cũng sẽ phát hiện chúng ta ở chỗ này. Chỉ cần bọn họ vừa vào thành, chúng ta chính là chim trong lồng, muốn bay cũng bay không được. Mấy ngày nay thiếu gia nhà chúng ta cảm tạ mấy vị đã chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-boi/2987414/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.