Trần Mưu không hiểu tại sao lại bị Trần Trí Tường cho nghỉ đông.
Lúc cậu đến công ty, Trần Trí Tường gọi cậu vào văn phòng, sau đó nói với cậu:
"Ngày mai cậu đừng đi làm nữa."
Trần Mưu sửng sốt nói:
"Tôi bị đuổi việc?"
Trần Trí Tường nói:
"Cậu được cho nghỉ phép mà thôi."
Trần Mưu càng thêm không hiểu, bây giờ mới là tháng 3, Tết âm lịch cũng mới qua được một tháng, cậu hoàn toàn không rõ vì sao Trần Trí Tường cho cậu nghỉ phép.
Trần Trí Tường nói:
"Cha không ổn rồi, cậu về nhà ở cạnh ông đi."
Mọi lời mà Trần Mưu muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, cậu muốn hỏi Trần Trí Tường có phải đang lừa cậu giống lần trước không, nhưng cậu nhìn Trần Trí Tường cũng đã biết đáp án.
Trần Trí Tường nói:
"Trần Mưu, tôi vẫn luôn ghét cậu."
Trần Mưu ừ một tiếng, nhàn nhạt nói:
"Ừm, tôi cũng không thích anh."
Trần Trí Tường trầm mặc nhìn Trần Mưu hồi lâu, mới nói:
"Đi đi."
Trần Mưu xoay người rời đi, cậu sống ở nhà họ Trần mười mấy năm, nhưng dù cho Trần Trí Tường hay cha Trần thì cảm tình vẫn không thể sâu đậm nổi, có lẽ ngoại trừ Trần Miên Miên, cậu không có gì để quyến luyến ở nhà họ Trần.
Cha Trần từ khi đón Trần Mưu về nhà vẫn luôn đối xử với Trần Mưu rất tốt, nhưng loại tốt bụng này lại mang theo hàm ý xin lỗi, mặc dù tính cách của Trần Mưu vô tư, nhưng cậu vẫn có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-anh-muon-danh-em/3329747/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.